Tác giả:
Người dịch: Một Nhành Hoa - "
"|
14.
Bài kiểm tra của tôi là để Lâm Hoan Hoan đối phó với những tin đồn trong trường.
Vẻ mặt cô chua xót: "Nhưng con phải làm sao bây giờ? Ngay cả các giáo viên trong trường cũng không quan tâm đến loại tin đồn này! "
"Mẹ không quan tâm, mẹ chỉ muốn xem kết quả, đương nhiên, một mình mẹ không phải không giải quyết được, thấy con là người mới, mẹ cho người mới như con gói voucher giảm giá——"
Một tấm danh thiếp rơi vào lòng bàn tay cô.
"Thư ký Trương là một tài năng hiếm có, anh ấy sẽ cho con sự giúp đỡ cần thiết. "
Tôi cười xoa đầu cô ấy: "Nào, đừng để anh ấy đợi lâu. "
Hành động thân mật này dường như đã khiến trong lòng Lâm Hoan Hoan như có dòng suối ấm, cô ấy cũng rất ít khi ở trước mặt tôi làm động tác chào hỏi khôi hài.
"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ! "
Sau đó, tôi thực sự buông bỏ chuyện giữa Lâm Giai Giai và nhà họ Thẩm, chờ đợi kết quả của Lâm Hoan Hoan.
Thật bất ngờ, có một số người không thể ngồi yên.
Ngay cả với bằng ngón chân cái tôi cũng biết đó là Lâm Hạ Vũ.
"Mẹ muốn Lâm Giai Giai đính hôn với tên rThẩm thiếu gia?" Thư ký không kịp báo trước, hắn đến gõ cửa cũng không có, cứ thế mà đập cửa phòng làm việc của tôi.
Có lé ngay sau khi biết tin, hắn đã vội vàng đến đây, một người luôn chú trọng đến ngoại hình của mình, không ngờ lại có mái tóc rối bù, quần áo có nhiều nếp nhăn và mồ hôi lấm tấm trên trán.
Tôi yêu cầu thư ký Trương, người đang đi theo hắn, đóng cửa lại, che chắn tầm nhìn tò mò từ bên ngoài, nhìn Lâm Hạ Vũ từ trên xuống dưới, tôi không vội giải thích với hắn, thậm chí còn có tâm trạng nói đùa với hắn .
"Làm sao vậy, chẳng lẽ con muốn cướp hôn? "
"Cho nên, việc mẹ ép Gia Giai đính hôn là thật sao? "
Lâm Hạ Vũ nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.
"Vậy, có thật là con muốn cướp hôn không? "
"Mẹ, con không có thời gian đùa với người, con đang rất nghiêm túc! "
"Vậy đính hôn là thật hay giả có gì khác nhau? "
"Là giả đương nhiên là tốt. Nếu là thật, con không đồng ý cho họ đính hôn. "
Tôi chiếu lệ gật đầu: "Được rồi, con không đồng ý, tôi hiểu rồi, bây giờ con có thể ra ngoài. "
Thái độ thờ ơ của tôi khiến Lâm Hạ Vũ cau mày: "Mẹ, mẹ có ý gì? "
Sau khi chốt hợp đồng trên bàn, tôi chế nhạo hắn: "Lâm Hạ Vũ, mẹ nghĩ cho dù con có bảo vệ Lâm Giai Giai đến mức nào, thì ít nhất con vẫn còn một chút năng lực phán đoán, cuộc hôn nhân giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Lâm của chúng ta vốn là chuyện đã xảy ra cách đây mấy năm, chuyện đã đi đến hồi kết khi nhà họ Thẩm đề nghị giải trừ hôn ước, bây giờ chuyện cũ lại khơi ra, con không nghĩ tới vì sao sao? "
"Còn nữa, mẹ đã trở thành người như thế nào trong mắt con? Mẹ của con có phải là người có thể bán con gái mình vì lợi ích của công ty không? Nếu mẹ thực sự muốn bán nó, tại sao mẹ không bán nó sau khi cha con mất không lâu? Con không nhớ ba mẹ con chúng ta đã trải qua những tháng ngày đó như thế nào sao? Dù khó khăn, mệt mỏi đến đâu mẹ cũng nghiến răng nghiến lợi. Tại sao mẹ phải ép Giai Giai cưới một gia đình mà mẹ không thích chút nào? Con có thể sử dụng bộ não gỉ sét của con một chút không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!