Chương 6: ? (p6)

Tác giả:

Người dịch: Một Nhành Hoa - "

"|

10.

Mặt hắn hết trắng rồi lại xanh.

" Mẹ, từ nhỏ mẹ đã nói với con, Giai Giai là em gái duy nhất của con, con nhất định phải bảo vệ em ấy, nhiều năm như vậy, con đều làm theo lời mẹ, nhưng bây giờ, mẹ lại nói con sai rồi. Con làm sai ở đâu? Máu mủ thực sự quan trọng như vậy sao? Bao nhiêu năm con gọi Giai Giai là em, em ấy gọi người là mẹ bao nhiêu năm, quan hệ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ em ấy cùng chúng ta không cùng huyết thống, mẹ nói buông tay là có thể buông tay sao?

Mẹ, bảo vệ Giai Giai đã trở thành bản năng của con, mẹ không thể trách con phản ứng theo bản năng được. "

Những lời cảm động này đã khiến Lâm Giai Giai bật khóc.

Ngược lại, tôi, người vừa nhướng mày, có vẻ lạnh lùng hơn nhiều.

"Vậy Hoan Hoan đã làm sai điều gì? Có gì sai khi con bé muốn lấy lại tình yêu và sự quan tâm của chính gia đình mình? Con không thể làm tổn thương người khác chỉ vì bạn muốn bảo vệ một người, đúng không? "

" Đó là cuộc sống của cô ấy!" Lâm Hạ Vũ cay đắng nói: " Cô ấy có một cuộc sống tồi tệ, không may mắn như Giai Giai, nếu đã như vậy tại sao mỗi người không trở về đúng vị trí của mình, cô ấy muốn quay lại, cố tình phá hoại sư yên bình của tất cả chúng ta! "

"Số phận... không tốt sao? " Một giọng nói đột ngột vang lên sau cánh cửa, một bóng người đẩy cửa đi vào, chính là Lâm Hoan Hoan.

Đôi mắt cô trống rỗng, giống như một con rối vô hồn, rõ ràng cô không rơi một giọt nước mắt nào nhưng nỗi buồn vô tận lại lan ra từ cơ thể cô.

Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, cô đưa tay lên chậm rãi cởi cúc áo, từng chút một để lộ làn da được che phủ bởi lớp quần áo.

Động thái bất ngờ này khiến tôi giật mình.

Khi nhìn rõ, một cơn giận dữ bùng cháy từ bụng lên tận óc.

Cánh tay, vai, bụng và lưng lộ ra đầy những vết sẹo lớn nhỏ kinh hoàng, Lâm Hoan Hoan chỉ vào những vết sẹo hình tròn trên cánh tay: "Anh có biết không? Cơn đau do tàn thuốc đốt trên người thực ra rất ngắn, anh có thể nghiến răng chịu đựng, còn có một biện pháp cực hình hơn, đó là dán tàn thuốc lên da để nó từ từ cháy trụi. Da của anh sẽ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bị cháy, thậm chí anh có thể ngửi thấy mùi thịt bị cháy. "

Sau đó cô lại quay lưng, hất mái tóc dài đến ngực, vết sẹo trên lưng trông thật gớm ghiếc và đáng sợ: " Người đàn ông đó, nếu có chuyện gì không vui, liền cởi thắt lưng ra cho tôi một trận, tôi còn nhớ rõ, mùa đông năm ấy, hắn uống rượu trở về, men rượu như cho hắn thêm sức mạnh, hắn đánh xong liền ngủ thiếp đi, tôi cuộn tròn trên mặt đất, mặt đất lạnh lẽo, thứ duy nhất có thể khiến tôi cảm thấy ấm áp thì ra lại là máu của chính mình .."

" Anh đã từng nếm qua mùi vị của sự chết đói chưa? Anh đã bao giờ chịu đựng mùi hôi thối của rác trong một ngày nắng nóng, lục lọi tìm chai nhựa từ hết thùng rác này đến thùng rác khác chỉ để kiếm vài chục đồng bán phế liệu? "

"Lâm Hạ Vũ. "

Ngữ khí của Lâm Hoan Hoan bình tĩnh đến đáng sợ: "Hiện tại anh nói cho tôi biết, tất cả những gì tôi trải qua đều là do tôi xui xẻo sao? "

Những lời vừa rồi của Lâm Hạ Vũ thật cảm động, nhưng bây giờ, trên cơ thể bầm tím của Lâm Hoan Hoan, chúng thật tẻ nhạt và mỉa mai!

"Đây không phải là cuộc sống của tôi. " Con ngươi đen của cô ấy phản chiếu bóng dáng của Lâm Hạ Vũ, lặp lại một lần nữa: "Đây không phải là số phận của tôi! "

Lâm Hạ Vũ không nói nên lời, hắn có cảm giác rằng bất kể tương lai ra sao, trong trái tim của Lâm Hoan Hoan vào lúc này, hắn không còn tư cách làm anh trai của cô nữa ...

Cuối cùng, hắn chọn bỏ chạy, ngay cả Lâm Giai Giai cũng không quan tâm.

Khi Lâm Giai Giai nhìn thấy những vết sẹo trên cơ thể Lâm Hoan Hoan, phản ứng ngay lập tức của cô ta  không phải là thương cảm, mà là vui mừng——

Mừng vì mình không lớn lên trong một gia đình méo mó như vậy, không phải chịu cảnh đòn roi, đau đớn, cực khổ. Thật may mắn! Gia đình Lâm coi cô ta như một viên ngọc quý, cô ta lớn lên hạnh phúc trong hũ mật ong.

Vì thế!

Cô ta càng không thể rời khỏi ngôi nhà này!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!