Tác giả:
Người dịch: Một Nhành Hoa - "
"|
[Do bản CV bị lỗi nên mình cập nhật lại tên nhân vật anh trai là LÂM HẠ VŨ nhé :* )]
4.
Lâm Giai Giai làm ra vẻ được anh an ủi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười dịu dàng: "Chỉ cần mẹ và anh trai không ghét em là được, về phần đưa em gái ra nước ngoài, chúng ta hãy quên đi, em ấy ở nước ngoài một mình thật đáng thương, qua vài năm nữa, em ấy sẽ không còn ghét em nữa. "
Miệng điêu vậy thôi chứ suy nghĩ thực sự của Lâm Giai Giai là: cô ta không muốn đưa Lâm Hoan Hoan ra nước ngoài, nếu không, làm sao cô ta có thể để Lâm Hoan Hoan tận mắt chứng kiến cảnh cô ta từng chút một cướp đi những thứ thuộc về mình như thế nào? Hừ, cướp được thân phận cô thì sao, mẹ và ca ca đều không thương cô ta.
Tôi phải nói rằng suy nghĩ này đủ tàn nhẫn.
"Anh à, em nghĩ gần đây em gái ở lớp học hẳn rất mệt mỏi, không thì mua quà cho em ấy đi, đừng làm quan hệ căng thẳng như vậy, nếu không mẹ lại có ý kiến với anh. "
Lâm Hạ Dục sờ lên đỉnh tóc của cô ta với vẻ nhẹ nhõm: "Em gái anh thật tốt bụng, được thôi, nếu em muốn tặng quà cho cô ta, chúng ta liền mua một cái. Mà không phải em nói em muốn một món quà sao? Vòng cổ kim cương trước đây em còn muốn nó không? Đi thôi! Anh trai sẽ mua nó cho em. "
"Cảm ơn anh, anh thật tốt! "
Lâm Giai Giai nắm lấy cánh tay của Lâm Hạ Dục, bầu không khí hài hòa giữa hai người đột ngột kết thúc khi họ gặp tôi, người vừa mới từ bên ngoài trở về.
"Mẹ. "
"Mẹ. "
Nhìn thấy tôi, Lâm Hạ Dục lập tức đẩy Lâm Giai Giai đang nắm tay ra, lập tức bước một bước dài về bên trái, chủ động cách Lâm Giai Giai một khoảng cách, vội vàng đẩy Lâm Giai Giai ra, không phát hiện gương mặt tái đi của cô ta.
Có thể sắc mặt cô ta thay đổi như một bảng màu.
"Ừm. " tôi đáp nhẹ.
" Hai đứa đi chơi sao? "
"À, đúng rồi, chúng con định đi ra ngoài, ừm... ra ngoài mua quà cho Lâm Hoan Hoan. "
Tôi nhướng mày, mua quà cho Lâm Hoan Hoan? Hai người này? Chẳng lẽ là mặt trời mọc từ hướng tây?
"Vâng, mẹ," Lâm Giai Giai nhẹ nhàng nói: "Con đã nói với anh trai rằng em gái gần đây ở lớp học hẳn rất vất vả và mệt mỏi, vì vậy anh trai nói ra ngoài mua quà cho em gái làm phần thưởng. "
Lời nói của Lâm Giai Giai được đổi bằng ánh mắt hài lòng của Lâm Hạ Dục.
Ồ, tôi hiểu rồi, hóa ra đó là trò "chồn chúc Tết gà"!
" Đúng rồi, trong người con bé có dòng máu của Lâm gia chúng ta, nếu không học cho tốt mà sẽ đồn bị ra ngoài, chỉ làm hỏng thanh danh của Lâm gia chúng ta, con muốn mua cho con bé một món quà coi như phần thưởng nho nhỏ. Hi vọng con bé có thể để tâm đi đúng hướng, đừng gây phiền phức như trước nữa. "
"Mua quà, đó là một ý kiến hay." Tôi gật đầu đồng ý: "Nhưng dù sao Hoan Hoan mới về Lâm gia chưa lâu, hai đứa cũng không quen thuộc lắm với sở thích của con bé cho nên tùy tiện chọn quà sẽ có chút ngượng ngùng? "
Sau đó giả vờ trầm ngâm một lúc, tôi chợt hiểu ra, vỗ tay nói: "Mà để Hoan Hoan đi cùng các con không phải rất tốt sao? Nhân tiện để con bé thư giãn, nhất cữ lưỡng tiện. "
Bây giờ, Lâm Hạ Dục có thể đã mượn bảng màu từ Lâm Giai Giai.
Khuôn mặt của hai người xấu xí giống hệt nhau.
"Được không con trai? "
Trong mắt Lâm Hạ Dục, khuôn mặt tươi cười của tôi vô cớ trở nên đáng sợ, ngay lập tức khiến hắn nhớ đến nỗi sợ hãi và tủi nhục khi bị từng cái tát chi phối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!