Chương 14: ? (ngoại Truyện Cuối)

Tác giả:

Người dịch: Một Nhành Hoa - "

"|

3. Lâm Hạ Vũ

" Được, hy vọng con không hối hận. "

Khi mẹ hắn nói những lời này, Lâm Hạ Vũ thực sự trong lòng không nghĩ như vậy.

Dù sao cũng là nhiều năm gắn bó, hắn là ruột thịt của bà ấy, bà làm sao có thể bỏ mặc họ?

Sự ưu ái trong nhiều năm đã cho hắn sự tự tin.

Khi đó, Lâm Hạ Vũ luôn nghĩ rằng không bao lâu nữa, mẹ sẽ không thể chịu đựng được sự nhớ mong, sau đó bà sẽ tìm họ để làm hòa, khi đó hắn và Lâm Giai Giai sẽ có thể ngẩng cao đầu trở về Lâm gia một cách đường hoàng.

Yêu cầu họ rời đi chỉ là một quyết định nhất thời trong cơn tức giận.

Mẹ, mẹ sẽ hối hận.

Lâm Hạ Vũ luôn nghĩ như vậy.

Cho đến khi ---

Ngày hôm đó, trên sân thượng của bệnh viện, Lâm Giai Giai kề dao vào cổ chính mình, vẻ mặt điên cuồng và hung ác như chuột chù, trước mặt nhiều người, Lâm Giai Giai đã ép hắn phải đồng ý hiến thận cho cô ta.

" Chàng trai trẻ, chỉ cần đáp ứng với cô ấy, dù sao cũng là ruột thịt, sao có thể máu lạnh như vậy! "

"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, huống chi cô ấy không phải em của cậu sao? "

Đối mặt với những ánh mắt buộc tội và chỉ trích từ bên ngoài, Lâm Hạ Vũ bất ngờ nhớ rằng vài năm trước mẹ đã cho hắn lựa chọn khi hắn rời khỏi Lâm gia.

"Chọn Lâm Giai Giai hoặc chọn Lâm gia. "

Sau đó, khi báo cáo kết quả từ bệnh viện được đưa ra, hắn phù hợp với Lâm Giai Giai, mẹ hắn đã nói gì:

"Sự lựa chọn là của con, không phải của ta. "

Hắn bàng hoàng tự hỏi, chẳng lẽ ngay từ đầu mình đã chọn sai rồi sao...

Đáng tiếc, dòng sông sẽ không chảy ngược, thời gian cũng sẽ không quay ngược và cuộc đời sẽ không cho hắn cơ hội làm lại từ đầu chỉ vì biết hối hận.

Đối mặt với tiếng rống của Lâm Giai Giai, cảnh sát xung quanh đã cố gắng hết sức để xoa dịu cô ta, một số người xem cũng đang chế nhạo, thấy cảnh sát muốn tiến lên, Lâm Giai Giai lập tức vung con dao trong tay và hét vào mặt họ không được đi tới phía trước.

"Cậu không phải anh trai cô ta sao? Tâm tình của cô bây giờ không ổn định, cậu đi khuyên nhủ cô ấy, hiện tại quan trọng nhất là để cho cô ấy bình an xuống dưới. "

Lâm Hạ Vũ nhìn người phụ nữ giống như kẻ mất trí trước mặt mình, thật khó để tìm thấy bóng dáng của cô em gái đã từng ngoan ngoãn và ngây thơ trong cơ thể cô ta, hắn nhắm mắt lại, và khi mở ra lần nữa, không còn ánh sáng trong mắt nữa.

Chỉ còn lại sự im lặng vô tận.

"Được rồi, anh hứa với em. " Sợ Lâm Giai Giai không nghe thấy, liền nói ba lần, điều này làm cho thân ảnh Lâm Giai Giai dừng lại, trong mắt lập tức lóe ra một tia kinh ngạc.

"Thật sao? Anh ơi, anh đã đồng ý sao? Anh thực sự đồng ý cứu em? Tốt quá! "

"Được rồi, cô gái, anh của cô đã đồng ý, mau đi xuống đi. " Viên cảnh sát vươn tay, chậm rãi tới gần cô.

"Không, không, không, như vậy còn chưa đủ, anh phải gọi bác sĩ đến bảo anh trai tôi ký vào giấy đồng ý hiến thận, nếu không, lúc tôi xuống dưới anh ấy không chịu thừa nhận thì phải làm thế nào? "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!