Chương 12: ? (ngoại Truyện P1)

Tác giả:

Người dịch: Một Nhành Hoa - "

"|

1. Lâm Hoan Hoan

Tôi có một bí mật.

Tôi biết mẹ tôi không phải là mẹ thật.

Điều này nghe hơi lạ, nhưng hãy lắng nghe tôi cho kỹ.

Trước mười lăm tuổi, cuộc sống của tôi là một màu đen tối, cha tôi nghiện rượu và cờ bạc, sẽ đánh đập tôi khi cuộc sống không suôn sẻ.

Còn người mẹ thì luôn ôm đứa em trai và lạnh lùng đứng bên lề quan sát.

Lúc nhỏ tôi không hiểu tại sao bố mẹ lại ghét con mình đến vậy, khi lớn lên một chút em tôi ra đời, tôi mới biết nguyên nhân , hóa ra vì tôi là con gái.

Sau này khi biết sự thật, tôi mới biết lòng người ghê tởm hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

Thành thật mà nói, so với những ngày trước, những ngày tôi trở lại gia đình Lâm giống như thiên đường.

Giường ấm êm, biệt thự rộng rãi, đồ ăn ngon tinh tế, quần áo mới tinh, tất cả những thứ này đều nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Chà, có hai điều phiền phức hơn cả, người thanh niên họ Lâm, người được cho là anh trai tôi, mỗi lần nhìn thấy tôi, mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, thấy tôi như thể tôi mắc nợ hắn vậy.

Còn có Lâm Giai Giai, người luôn la mắng tôi, cô ta trên danh nghĩa là chị nuôi của tôi, nhưng thực ra cô ta đã thay tôi hưởng thụ cuộc sống của con gái nhà họ Lâm hơn mười năm, cô ta luôn giả vờ tốt bụng và yếu đuối trước mọi người, cô ta cũng tỏ vẻ khinh thường và không ưa tôi, mỗi khi tôi ở một mình với cô ta, nói chuyện không quá ba phút cũng chẳng nói được vài lời, mắt cô ta như vòi nước bị tắc, tích tắc là rơi nước mắt, càng kinh ngạc hơn chính là, trên người Lâm Hạ Vũ dường như đã cài đặt một chiếc radar giám sát, vào giây trước khi Lâm Giai Giai rơi lệ, hắn sẽ xuất hiện bên cạnh Lâm Giai Giai như một anh hùng cứu thế, sau đó buộc tội tôi bắt nạt cô ta mà không có lý do.

Lúc đầu tôi muốn tranh luận phải trái nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng chỉ cần tôi bác bỏ, Lâm Hạ Vũ và mẹ hắn sẽ nhìn tôi với ánh mắt kinh tởm hơn.

Từ từ, tôi không muốn giải thích nữa.

Thực ra cũng chẳng sao cả, tôi đã đúc kết được một sự thật trong mười lăm năm đầu tiên của cuộc đời mình.

Cuộc sống là phải phục tùng.

Không phải không có kỳ vọng, lần đầu tiên nhìn thấy mẹ ruột của mình, có lẽ đó là sợi dây huyết thống giữa mẹ và con gái, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy bà, tôi đã cảm thấy muốn được gần bà, nhưng sự ghê tởm trong mắt bà rõ ràng đến nỗi tôi hèn nhát phải lùi bước.

"Cô là con gái của tôi? " Bà cau mày, nhìn xung quanh, vẻ hào nhoáng của bà thật không phù hợp với khung cảnh đổ nát này: "Được rồi, đi theo tôi, từ nay về sau cô sẽ là tiểu thư nhà họ Lâm, Lâm Hoan Hoan. "

Bà ta quay người bỏ đi, tôi vô thức đưa tay ra định nắm lấy tay bà.

"Cô đang làm gì thế? ! "

Bà ta hất tay tôi ra.

Mu bàn tay tôi hơi đau, cơn giận dữ đột ngột này khiến tôi co người lại rút tay về, tư thế nhún vai khiến bà ta càng thêm bất mãn với tôi.

Nhưng không thể nào khác được, đây là phản xạ có điều kiện trong tiềm thức của cơ thể tôi, tiếng hét giận dữ của bà ta khiến tôi nhớ đến người đàn ông hung bạo đó.

Khi tôi trở lại Lâm gia, nhìn thấy ngôi nhà tráng lệ đó, nhìn thấy hai thanh niên kia như bước ra từ truyện cổ tích, giống như hoàng tử và công chúa, tôi mơ hồ hiểu rằng ngôi nhà này sẽ không thể thuộc về tôi.

Thay đổi bắt đầu từ đâu?

Dường như bất chợt có một ngày, sự ghê tởm trong mắt mẹ tôi biến mất, bà đưa tay nâng cằm tôi lên, khi nói chuyện với tôi, trong mắt bà chỉ còn lại sự thản nhiên.

Như thể tôi chỉ là một người xa lạ với bà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!