Chương 11: ? (p11)

Tác giả:

Người dịch: Một Nhành Hoa - "

"|

17.

Cuối cùng, vợ chồng Thẩm và Thẩm thiếu không còn cách nào khác là phải ra đi trong tuyệt vọng.

Mọi người vui mừng khôn xiết như vừa thắng trận, vây lấy Lâm Hoan Hoan.

"Hoan Hoan, cậu thật lợi hại, nhìn ba người bọn họ bị cậu nói không nên lời. "

"Thật đúng là biết người biết mặt không biết lòng, Thẩm tiền bối bình thường có vẻ là người rất ôn nhu, ai biết sau lưng lại là như vậy, bạn gái của mình bị mẹ đánh, hắn ta đến đánh rắm cũng không dám đánh, mặc kệ mẹ đánh mắng, chỉ tội cho Giai Giai đã tìm được một người bạn trai như vậy và bị ăn tát vô cớ. "

Đây là một sự bất bình cho Lâm Giai Giai.

"Tôi hiểu rồi, có lẽ những tin đồn Hoan Hoan thích anh ấy trước đây đều là do Thẩm tiền bối tung ra, anh ấy muốn thể hiện sức hút nam tính của mình, nhưng ai biết anh ấy lại đụng phải tấm sắt. "

Cũng có những người nhanh trí hỏi ngay những câu hỏi mới.

" Này, không đúng, nếu lời đồn đãi là sai sự thật, Thẩm gia và Lâm gia không có hôn ước, Lâm gia cũng không có ép Gia Giai kết giao với Thẩm tiên sinh, tại sao Lâm Giai Giai không lập tức tiến tới làm rõ? "

"Có thể cô ấy thanh minh nhưng không ai tin? "

" Trước kia tôi lén lút hỏi cô có phải là thật không, lúc ấy cô chỉ cười mà không có trực tiếp trả lời. "

Nếu không phải vì thái độ mập mờ của cô ta thì sẽ không làm cho tin đồn này trở nên tồi tệ hơn trong trường.

Bạn học nhỏ không dám nói câu cuối cùng, chỉ có thể ở trong lòng nói xấu cô ta.   Nhưng ngay cả khi cô ấy không nói sự thật, những người khác có thể tìm ra mấu chốt.

Đột nhiên, cách mọi người nhìn Lâm Giai Giai thay đổi.

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của người khác, Lâm Giai Giai cúi đầu áy náy.

Lâm Hoan Hoan vỗ vỗ tay, cắt đứt suy đoán của mọi người: " Vốn là muốn mọi người tới đây làm nhân chứng cho tình yêu, không ngờ lại để mọi người nhìn thấy một màn không thể chịu nổi như vậy, tớ ở đây nói lời xin lỗi với mọi người . Mặt của Giai Giai có thể bị thương, tớ đưa cô ấy đi trước, mọi người thứ lỗi cho tớ nhé. "

Sau khi nói xong, cô bước tới nắm lấy cổ tay của Lâm Giai Giai, cùng cô ta rời đi.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, các học sinh ở lại ngơ ngác nhìn nhau.

"Cậu nói xem, cô ấy là không thể làm rõ, hay là chưa từng nghĩ tới sẽ làm rõ? "

Mọi người có mặt đều biết "cô ấy" đang nói đến ai.

Nhưng đâu là đáp án thì chỉ bản thân cô biết.

Cuộc nói chuyện được chia làm hai phần, hai người đi đến một góc không có người ở xung quanh, Lâm Giai Giai thấy xung quanh không có ai, cô ta hất tay, đột nhiên vùng ra khỏi tay Lâm Hoan Hoan.

"Là em đưa vợ chồng Thẩm gia đến đây, Lâm Hoan Hoan, sao em lại hại chị như vậy? ! "

"Làm hại cô? " Đối mặt cô chất vấn, Lâm Hoan Hoan cười lạnh một tiếng: " Quên đi, vấn đề này cô cũng không biết nhiều lắm? Cô không thích tôi, tôi cũng không thích cô, dù sao ở đây cũng không có người khác, cô cũng đừng ở chỗ này làm ra vẻ. "

Lâm Giai Giai trong mắt tràn đầy âm độc, căm hận nói: " Tao không thích mày, tại sao lại trở về, tại sao mày tới phá hoại cuộc sống của tao, tại sao mày không chết đi! "

" Tôi cướp đi hạnh phúc của cô? Lâm Giai Giai, cô đã sai rồi? Ở vị trí của cô, tôi đã sống mười lăm năm cuộc đời khốn khổ như vậy, bây giờ tôi chỉ lấy lại tất cả những gì vốn dĩ thuộc về tôi, mẹ tôi, Lâm Hạ Vũ, mọi thứ của nhà họ Lâm, những thứ này ngay từ đầu đã không phải của cô. "

Lời nói của Lâm Hoan Hoan đã dẫm lên bãi mìn của Lâm Giai Giai: "Cho nên bây giờ mày thừa nhận là muốn đuổi tao ra khỏi nhà họ Lâm đúng không? Tao sẽ không để mày thành công, đừng quên, tao còn có Lâm Hạ Vũ lá bài lỗ, có hắn ở bên cạnh, không ai có thể đuổi tao ra khỏi Lâm gia! "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!