Tay nghề chủ trù Pemberley phi thường cao siêu, hắn làm được canh bơ ngô đã được những khách nhân khen ngợi.
Darcy vừa cùng bọn họ nói chuyện phiếm vừa nhìn Mary vài lần. Nàng dùng cơm im lặng trước sau như một, thìa nhẹ nhàng xẹt qua mặt cháo, phân lượng múc lên vừa phải đưa vào miệng, sau đó mím môi nuốt xuống.
Toàn bộ quá trình một chút thanh âm cũng không phát ra, ngay cả âm thanh thìa ma sát thành bát cũng không có. Lễ nghi hoàn mỹ như vậy ngay cả Darcy cũng vô pháp làm được, uống canh đến hết, thìa của hắn sẽ không thể tránh cho cùng thành bát sinh ra một ít ma sát.
Hắn không biết nàng thế nào làm được, nhưng hắn biết nàng nhất định sẽ đem hết thảy truyền thụ cho đứa nhỏ của họ. Nàng còn có thể dùng "Bennet
"làm tên đệm cho đứa nhỏ cuae bọn họ, nghĩ đến cũng thật xa. ( TP: Đoạn này Darcy có hơi bị ảo tưởng, vì Mary chỉ nói đưa nhỏ của nàng thôi chứ không phải của"bọn họ
") Darcy dùng khăn lau miệng, che giấu khóe môi giơ lên."Darcy tiên sinh, tay nghề chủ trù Pemberley thật không tệ. phong cách hắn nấu cơm cùng Mary có chút tương tự. Nhưng muốn tôi nói thành thật, so với Mary còn kém một chút!
"Elizabeth ăn một ngụm khoai tây bùn, khoa tay múa chân nói. Vợ chồng Gardner ở trong lòng vì tính cách cháu gái ngay thẳng cảm thấy thở dài. Lá gan của nàng luôn lớn như vậy, không biết che giấu cảm xúc của mình. Mary mỉm cười liếc mắt nhìn chị gái một cái. Darcy buông khăn ăn, ôn thanh nói,"Bị cô nhìn ra, Elizabeth tiểu thư. Chủ trù Pemberley bái phục thực đơn Mary tiểu thư đưa cho ta, một đoạn thời gian gần nhất đều nghiền ngẫm tài nghệ của nàng.
Ta đồng ý lời nói của cô, bọn họ vô luận thế nào cũng làm không ra "hương vị Mary"."
Một câu cuối cùng, hắn cố ý đè thấp âm điệu, làm cho chính mình lộ ra âm điệu cực kỳ ái muội
Mary xoay mặt nhìn lại hắn, phát hiện vẻ mặt của hắn nghiêm trang, nhưng đáy mắt lại bắt đầu khởi động tình cảm nóng cháy. Nàng giống như bị nóng cháy thu hồi ánh mắt, hai má không thể ngăn chặn thiêu đốt.
Mi mắt nàng buông xuống, long mi rung động, hai gò má trắng nõn choáng váng nhiễm hai luồng đỏ ửng mê người, đường cong ngũ quan nhu hòa được ánh nến chiếu rọi có vẻ kiều diễm vô cùng, giống một đóa hoa Sắc Vi lẳng lặng thịnh phóng. Đây là cảnh đẹp Darcy chưa bao giờ gặp qua.
Hắn chỉ liếc nàng một cái sẽ thấy cũng vô pháp dời tầm mắt, cũng may Elizabeth lên tiếng làm cho hắn đúng lúc tỉnh táo lại.
"Đúng vậy, tay nghề Mary không phải ai đều có thể học được, trình tự làm việc rất phức tạp, không cần nói làm, nghe thấy cũng rất dọa người. Ngài biết không, có một món canh nàng ước chừng mất ba ngày ba đêm mới hầm tốt! Ta thật sự là rất bội phục kiên nhẫn của nàng."
"Nhưng ta nghĩ hương vị canh kia nhất định cực kỳ phiêu diêu. Nó tên gọi là gì?
"Darcy mỉm cười với Elizabeth. Thái độ hắn thân thiết, tích cực bắt chuyện làm Elizabeth hung hăng lắp bắp kinh hãi. Nàng vẫn là lần đầu tiên cùng Darcy tiên sinh nói chuyện vượt qua 1 phút. Dĩ vãng mặt hắn luôn không chút thay đổi ừ hai tiếng vốn không có câu dưới. Elizabeth dù có hứng thú liếc Mary một cái, phát hiện nàng thế nhưng mặt đỏ, thiếu chút nữa nhịn không được cười rộ lên."Ngài nói đúng, hương vị canh kia ta chung thân khó quên! Tên rất đơn giản, gọi là canh xương cừu, dùng chính là xương chối của cừu, nhưng ta không biết nàng đến tột cùng cho thêm cái gì có thể làm cho nước trong đơn giản biến thành mỹ vị vô thượng."
Elizabeth hí mắt, giống như ở trở về chỗ cũ.
"Mary tiểu thư nhất định có bí pháp của mình, chúng ta không tiện truy vấn. Không biết ta có cái vinh hạnh nhấm nháp món canh này hay không?" Darcy quay đầu chăm chú nhìn Mary, ôn nhu hỏi.
"Nếu có cơ hội."
Mary hàm hồ trả lời. Nàng có chút sờ không tới tâm tư Darcy, thái độ của hắn không giống như trước không xa không gần, ngược lại lộ ra chút tính xâm lược. Nhưng nàng cũng không phản cảm.
"Nhất định sẽ có cơ hội, Mary tiểu thư.
"Darcy nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó mới bắt đầu tiếp tục dùng cơm. Elizabeth cúi đầu nhẫn cười. Nàng cuối cùng là đã nhìn ra, Darcy tiên sinh đang theo đuổi Mary, vì bù lại hắn lúc trước ngạo mạn cầu hôn, hắn thậm chí có ý đồ lấy lòng mình cùng cậu mợ. Phân thành ý này vậy là đủ rồi, nếu hắn lại cầu hôn, nàng nhất định sẽ ủng hộ hắn."Darcy tiên sinh, tàng thư của ngài phi thường phong phú, ta thậm chí thấy mấy bản viết tay hiếm thấy." Cậu Gardner rất nhanh ăn chút bít tết khu đuổi đói khát trong bụng, thế này mới gia nhập nói chuyện.
"Đúng vậy, ông nội cùng cha tôi đam mê đọc, cũng đam mê sưu tầm. Hai người họ tạo nên tàng thư thất thật lớn ở Pemberley. Nếu mọi người cảm thấy hứng thú, tôi tùy thời hoan nghênh mọi người đến mượn đọc." Darcy vừa cắt bít tết vừa ôn hòa nói.
Hành vi hắn dị thường khẳng khái chiếm được thật lớn hảo cảm của vợ chồng Gardner cùng Elizabeth, bọn họ không ngừng nói lời cảm tạ với hắn. Nhất là Elizabeth, nàng thậm chí khẩn cấp muốn Mary gả đến Pemberley, như vậy nàng có thể tùy thời bái phỏng tàng thư thất của Darcy tiên sinh.
Mary vẫn bảo trì trầm mặc, nàng không có thói quen nói chuyện phiếm khi dùng cơm.
Darcy bỗng nhiên nhìn về phía nàng, thấp giọng nói, " Sách cổ Đông phương ta lần trước đề cập qua kia, tên giống như tên là 《Binh pháp Tôn Tử》, nguyên bản chưa phiên dịch, Mary tiểu thư có hứng thú sao?
"Ánh mắt trạm lam của Mary so với sao trên trời còn sáng hơn. Hô hấp Darcy đình trệ trong một cái chớp mắt, tiếp tục nói,"Ta còn có mấy bản tranh chữ đến từ Đông Phương, kỹ xảo phi thường độc đáo."
"Như vậy, ngày kia ta có may mắn quan sát hay không?
"Ánh mắt Mary thập phần nóng bỏng. Mâu sắc Darcy tiệm thâm, mỉm cười nói,"Đương nhiên có thể."
Hai người đều vừa lòng, tiếp tục trầm mặc dùng cơm.
Tuy rằng mọi người không hề nói chuyện với nhau, nhưng là lại đều cảm thấy dùng bữa tối này phi thường thư thái, Darcy tiên sinh chiêu đãi thật sự là rất ân cần, hình tượng hắn nghiêm túc bản khắc, trầm mặc ít lời chiếm được cải thiện thật lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!