An Chi Dao nhẹ ngâm một tiếng, mí mắt trầm trọng mở ra, đỉnh đầu là trần nhà tuyết trắng, dưới thân là sàng đan thuần trắng cùng gối đầu dị thường mềm mại.
Không có tầng tầng lớp lớp sa mạn, không có bức rèm che trong suốt, không có trang trí tinh xảo xa hoa, thực hiển nhiên, nơi này không phải phủ công chúa của nàng.
Nhớ mang máng chính mình vừa sao xong một quyển Vãng Sinh kinh cuối cùng, đang chuẩn bị đứng lên thiêu cho thái hậu dưới hoàng tuyền, trước mắt bỗng đen sì liền mất đi ý thức.
Nàng biết, thân thể lúc còn nhỏ vì lang bạc kỳ hồ mà bị hao tổn nghiêm trọng vị tất có thể trải qua cuộc sống kham khổ giữ đạo hiếu, lại không nghĩ rằng sẽ suy nhược nhanh như vậy.
Đây là nơi nào?
Thái Y Viện?
An Chi Dao thử động nửa người trên, nhìn lại bốn phía. Đây là một gian phòng hẹp hòi, trang trí phòng cực kì đơn giản, giường đối diện dựng thẳng một tủ quần áo gỗ thô, bên trái giường là một bàn trang điểm, bên phải là cửa sổ, cảnh sắc ngoài cửa sổ bị lụa trắng mỏng manh che mất, một cái bàn tròn nhỏ im lặng đứng ở góc, mặt trên thả mấy quyển sách cùng một bình hoa, bình hoa cắm mấy đóa hoa hồng, đóa hoa màu đỏ đã bày ra dấu hiệu héo rũ.
Đối với An Chi Dao quen ở trong cung điện nguy nga mà nói, phòng này có thể nói là đơn sơ, tuyệt không thuộc phủ công chúa, lại càng không thuộc bất kỳ nơi nào trong cung đình Đại Hạ.
Là ai đem mình mang đến nơi đây?
Có mục đích gì? An Chi Dao nhíu mày, đảo mắt trong nháy mắt thấy tóc vàng rối tung ở đầu vai mình, nắm lấy một nắm tóc vàng giật thử, cảm giác đau đớn chân thật từ da đầu truyền đến. Nàng vừa kinh vừa sợ, không kịp tìm tòi nghiên cứu liền bị một phụ nữ trung niên đột nhiên vào phòng cắt đứt suy nghĩ.
Người tới khoảng bốn, năm mươi tuổi, mặc một kiện phục sức ngoài sức tưởng tượng, thắt lưng buộc chặt cực cao váy phồng quái dị, bộ ngực trắng nõn lộ ra một mảng. Nhưng mà, làm An Chi Dao kinh ngạc cũng không phải bà ăn mặc đồi phong bại tục, mà là diện mạo của bà.
Làn da phi thường trắng nõn, hốc mắt thật sâu, mũi cao cao, con mắt màu lam nhạt, rõ ràng là một người phiên bang.
Đầu óc An Chi Dao nhất thời hỏng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ phiên bang đến gần mình. Đương nhiên, đối phương hành động quá mức hấp tấp, cũng căn bản chưa cho nàng thời gian phản ứng.
"Mary con yêu, thân mình ra sao? Có thể đứng dậy" Người tới đặt mông ngồi vào bên giường, đem An Chi Dao ôm vào trong lòng, hôn hôn cái trán của nàng.
Đối phương cử chỉ thân mật, miệng huyên thuyên nói phiên ngữ, chính mình lại có thể rõ ràng lĩnh hội ý tứ của nàng, không có nửa điểm khó hiểu. Cảm giác này quá mức quỷ dị, làm cả người An Chi Dao cứng ngắc, trong lòng bốc lên kinh đào hải lãng.
Nhưng mà, sáu tuổi có thể cải trang giả dạng, từ trong chiến trường sát khí tứ phía thuận lợi trở lại kinh thành, tâm trí An Chi Dao cũng đủ làm nàng làm ra ứng đối thích hợp nhất.
Nàng tận lực thả lỏng thân thể, khẽ gật đầu, trên mặt chỉ lộ ra cổ quái trong khoảnh khắc, lập tức liền bình tĩnh như nước.
"Nha, vậy thật sự là quá tốt! Nhanh chút đứng lên đi con yêu, nên ăn bữa tối!" Người tới lôi kéo nàng rời giường, thay nàng sửa sang lại làn váy rối bời.
An Chi Dao lúc này mới phát hiện, trên người mình mặc váy kiểu dáng lại cùng phụ nhân giống nhau như đúc, chẳng qua hoa sắc có vẻ trắng trong thuần khiết, vừa cúi đầu có thể thấy nửa bộ ngực tuyết trắng, ở giữa là một khe rãnh thật sâu.
Nàng trừng mắt, xác định bộ ngực chính mình trước kia tuyệt đối không có rộng lớn mạnh mẽ như vậy. Quần áo đồi phong bại tục như thế, thật sự có thể ăn mặc đi ra gặp người?
Lấy tay che bộ ngực nửa lộ, nàng bị phụ nhân lôi kéo đi tới bước chân bắt đầu chần chờ. Phụ nhân hấp tấp kia hình như ý thức được cái gì, bỗng nhiên cước bộ dừng lại, từ phía sau cửa lấy một kiện áo choàng, bao lấy thân mình nàng lạnh lẽo.
"Hôm nay hơi lạnh, con mặc dày chút. Đây đã là lần thứ ba trong tháng, con yêu, con cũng không thể lại sinh bị bệnh." Phụ nhân lải nhải lẩm bẩm giao phó, trong lời nói không chút nào che giấu lo lắng của nàng.
An Chi Dao gật đầu, thời điểm đem áo choàng kéo lại bất động thanh sắc liếc mắt đánh giá phụ nhân một cái. Có thể khẳng định, phụ nhân đối với nàng chẳng những không có ác ý, ngược lại thập phần thân cận, thái độ từ ái kia coi như đối đãi nữ nhi thân sinh của mình.
Nữ nhi? Mẫu thân? Hai danh từ ấm áp đã lâu chưa nghe thấy lay động tâm An Chi Dao cứng rắn, hình ảnh mỗ ta mơ hồ bắt đầu từ chỗ sâu trong óc nàng thoáng hiện, một cỗ đau đớn bén nhọn cũng tùy theo mà đến.
Vì biết rõ tình cảnh chính mình, nàng cố nén đau nhức, đi theo phụ nhân xuống thang lầu.
Phòng ở mặc dù có hai tầng, đối với An Chi Dao mà nói lại thật sự là đống kiến trúc đơn sơ đến cực điểm, có thể thấy được cuộc sống người nhà này hẳn là thập phần bần cùng. An Chi Dao một bên không dấu vết đánh giá trang trí bốn phía, một bên âm thầm đánh giá người nhà.
Xuyên qua phòng khách hẹp hòi, dường như có âm thanh đàm tiếu truyền đến, An Chi Dao lập tức bình lại tạp niệm trong đầu, chuyên tâm ứng đối trường hợp kế tiếp.
Đây đồng dạng là một gian nhà ăn cực kỳ đơn sơ cực kỳ hẹp hòi, một cái bàn gỗ thô dài, ngồi vây quanh bàn là năm người, một gã trung niên nam nhân gầy yếu có khả năng cao là cha của bốn nữ tử tuổi trẻ.
Nam nhân ngồi một mình ở chủ vị, hai nữ tử lớn tuổi hơn ngồi ở bên tay phải hắn, trên mặt mang theo mỉm cười, có vẻ rất là hiền thục im lặng; hai vị tuổi nhỏ hơn ngồi ở bên tay trái hắn, đầu cúi quá gần, đang hi hi ha ha thảo luận cái gì.
Thấy hai người đã đến, phản ứng nhóm người này khác nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!