Lý Tiểu Hoa điên cuồng đ.ấ. m n.g.ự. c mình, giống như một người bị bệnh tim vậy.
"Đúng, người nghèo chúng tôi không xứng có thứ tốt, chúng tôi phấn đấu cả đời cũng không có tư cách uống cà phê cùng các người."
"Nhưng tôi mới 19 tuổi, tôi là con gái, tôi cũng có ước mơ!"
"Tôi chỉ muốn tặng cho mình một món quà sinh nhật tốt một chút, muốn nếm thử một miếng bánh kem bình thường mà các người đã sớm chán ghét."
"Tôi muốn nói với bản thân mình rằng tôi cũng xứng đáng được yêu và tôi cũng có thể là một nàng công chúa như các người mà thôi."
"Đúng, tất cả đều là lỗi của tôi, nghèo khó chính là tội lớn nhất của tôi!!!
"Lý Tiểu Hoa đúng là một nhà thơ. Tôi co rút khóe miệng, đã dự đoán được phản ứng kế tiếp của mọi người. Quả nhiên, một đống nữ sinh đều đứng về phía Lý Tiểu Hoa. Lau nước mắt cho cô ta, giúp cô ta sửa sang lại tóc tai, quần áo. Những người còn lại tụ tập xung quanh tôi. Lòng đầy căm phẫn nhìn về phía tôi:"Sao lại bắt nạt Tiểu Hoa!"
"Nghèo thì sao, nghèo cũng không phải là thứ chúng ta muốn chọn! Cậu có tiền là do cậu đầu thai vào nhà tốt đẹp hơn thôi!"
"Ở trong mắt cậu, có phải người nghèo chỉ xứng cày ruộng, không xứng đọc sách sao!"
"Cậu có tiền mà lại khinh thường người nghèo thì sao không dọn ra ngoài ở đi, tránh để mỗi ngày lại bắt nạt Tiểu Hoa!"
Tôi thở dài, ngẩng đầu lên xoa xoa mi tâm.
Đúng lúc này, tôi phát hiện Lý Tiểu Hoa có gì đó không đúng.
Trên đỉnh đầu cô ta xuất hiện khói đen mù mịt.
Theo tiếng nức nở của Lý Tiểu Hoa.
Những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô ta bay lên như bong bóng.
Bay thẳng vào làn khói đen mù mịt kia.
Thoạt nhìn dường như luồng khí kia đang hút nước mắt của Lý Tiểu Hoa.
4
Toàn thân tôi chấn động, không thể tin được lau mắt.
Sau khi luồng khí kia hút một lượng lớn nước mắt, hình dáng càng ngày càng rõ ràng.
Đến cuối cùng còn hình thành một bóng người nho nhỏ, thoạt nhìn tựa như một đứa bé trong phôi thai.
Đây là, quỷ xui xẻo trong truyền thuyết???
Đúng vậy, tôi có thể thấy ma quỷ.
Mà nguyên nhân có thể nhìn thấy quỷ chính là bởi vì chị họ tôi là một đứa ngốc.
Vào sinh nhật lần thứ 18 của tôi.
Chị họ Tống Phỉ Phỉ của tôi nói muốn tặng tôi một món quà độc nhất vô nhị.
Sau đó để sư phụ của cô ta
- Linh Châu, mở thiên nhãn cho tôi.
Sau khi khai thiên nhãn xong, Tống Phỉ Phỉ và Linh Châu dẫn tôi ra bãi tha ma.
Cô ta nói cô ta sẽ cho tôi cuộc sống phú nhị đại mới lạ…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!