Chương 12: (Vô Đề)

27

Lưu Văn xụ mặt không nói một tiếng, chỉ coi Lý Tiểu Hoa và Trần Quyên là không khí.

Lý Tiểu Hoa nháy mắt với Trần Quyên.

Trần Quyên đi lên phía trước quét đồ trên bàn xuống đất.

Con búp bê bịt mắt kia tự nhiên cũng ngã xuống đất, cũng nứt thành hai nửa.

Khi rơi xuống đất, vải đỏ trên mắt búp bê rơi xuống…

Lộ ra một đôi tròng mắt đỏ thẫm.

Chuyện xảy ra quá nhanh, thậm chí tôi còn không kịp phản ứng, con búp bê đã rơi xuống đất.

Lưu Văn trắng bệch ngã ngồi dưới đất:

"Xong rồi, toàn bộ xong rồi."

Khi con búp bê vỡ vụn, trong tai tôi vang lên một tiếng rít cực kỳ chói tai.

Một đám khói đen bốc lên từ con búp bê vỡ nát.

Chỉ chốc lát sau, một đứa bé màu đen mắt đỏ đứng trên mặt đất.

Nó nhìn chằm chằm vào từng người chúng tôi.

Trên gương mặt xanh đen… tất cả đều là hận ý hủy thiên diệt địa.

Tôi chưa bao giờ mệt mỏi như lúc này.

Mỗi ngày Lý Tiểu Hoa đều nhảy nhót điên cuồng tự tìm cái chết.

Mỗi một ngày đều làm cho tôi hối hận vô cùng, vì sao hôm đó mình lại cứu cô ta chứ.

Để ván giường đ.â. m c.h.ế. t cô ta còn đỡ hơn để cô ta liên lụy người khác.

Lúc này, quạt điện trên trần nhà đột nhiên bắt đầu xoay.

Rèm cửa sổ trong phòng cũng tự động không cần gió.

Đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu lóe lên rồi tắt.

Trong phòng lập tức biến thành một mảnh đen kịt.

28

Mà cuối cùng, Trần Quyên và Lý Tiểu Hoa ý thức được điểm không thích hợp.

Hai người thét chói tai một tiếng, ôm chặt lấy nhau.

Lưu Văn run rẩy, bàn tay cố gắng nhặt búp bê trên mặt đất lên.

Chỉ là tay chưa chạm vào…

Quạt trần trên trần nhà lao về hướng chúng tôi.

Quạt điện vẫn đang xoay tròn với tốc độ cao, nếu bị đụng phải, đầu cũng có thể bị cắt thành đôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!