Editor: Mấy nay HN lạnh quá, các bác nhớ mặc ấm nha:(
-
Trong lúc cậu ăn cơm, Lục Thời Niên quay người ngồi xuống sofa, không biết lôi ở đâu ra một quyển sketchbook và một cái bút chì, bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
Thỉnh thoảng ngẩng lên liếc cậu một cái, vẽ cái gì chắc không hỏi cũng biết.
Giản Du:
"Anh rỗi hơi quá đúng không?"
Lục Thời Niên thành thật gật đầu: Đúng vậy.
Giản Du bĩu môi, Lục Thời Niên liền lập tức: Nè, dừng lại!
Giản Du: ???
Lục Thời Niên:
"Em giữ nguyên tư thế này biểu cảm này góc độ này đừng cử động, quá đẹp, chờ anh vẽ xong đã."
Giản Du: .....
Giản Du:
"Anh bị dở người à?! Không thấy tôi đang ăn hả? Giữ nguyên cái gì, cút."
Lục Thời Niên tiếc nuối thở dài, nhưng ngay sau đó lại nhoẻn miệng cười:
"Không sao, em như thế nào cũng đều đẹp."
Giản Du tự động chặn ngang lời nịnh hót của hắn, ăn uống xong thu dọn rác rưởi ném vào thùng rác, cậu đứng yên tại chỗ hai phút, vẫn không nhịn được: Anh vẽ xong chưa?
Sắp rồi sắp rồi.
Lục Thời Niên ngẩng đầu, gõ gõ và quyển sổ:
"Em có muốn qua đây xem không?"
"Đẹp cái quái gì, tôi dùng đầu gối cũng biết anh vẽ chẳng ra gì..."
Giản Du lẩm bẩm trong miệng, lại vẫn là miệng chê nhưng thân thể thành thật mà bước tới, kiêu ngạo không chịu khom lưng, từ trên cao liếc xuống một cái, đột nhiên cau mày:
"Anh vẽ ra cái quỷ gì đây???"
Hở? Lục Thời Niên không khỏi nhíu mày, nhấc kiệt tác của mình ra xa để đánh giá: Không đẹp à?
Hắn cảm thấy nó khá dễ nhìn, đôi mắt này chiếc mũi này, chính là một phiên bản thu nhỏ của bé Du, quá là đáng yêu.
Giản Du: Đẹp như cứt chó ấy!
Giống cậu chỗ nào cơ, có mà giống con khỉ đột nhịn đói ba năm vừa được thả ra cho ăn ấy.
Lục Thời Niên:
"Cô giáo tiểu học của anh từng bảo là anh rất có năng khiếu hội họa, em đừng đả kích anh."
Giản Du:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!