Lục Thời Niên hôn cậu rất mạnh bạo, bao nhiêu thèm khát bị đè nén bấy lâu nay đều bị phóng thích, hắn hệt như một con sói tự nguyện bị nhốt vào lồng, áp chế bản năng chiếm đoạt bé thỏ nhỏ bên ngoài lồng sắt, bản thân không tới gần, cũng không muốn để cho ai tới gần cậu.
Mà hiện giờ bé thỏ nhỏ lại tự thân nhảy tới gần hắn, chẳng những giúp hắn mở lồng sắt mà còn chủ động lon ton tiến vào, vô cùng kiêu ngạo đắc ý rung đùi nói rằng cho hắn sờ sờ, hơn nữa cũng chỉ cho sờ thôi.
Ai mà chịu nổi?
Chẳng biết ai nhịn được, nhưng Lục Thời Niên thì không, hắn đã nhịn từ lâu lắm rồi.
Suốt một thời gian dài không được ăn, hiện giờ rốt cuộc cũng đã có thể cắn vào trong miệng, tuy vẫn chỉ có thể dừng ở ranh giới nếm thử mùi vị, nhưng vẫn đủ để khiến hắn kinh ngạc khi phát hiện ra hương vị của thỏ con thơm ngon hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Tính tình hung dữ như vậy, mồm miệng độc địa như thế, thế mà khi nếm lại quá đỗi mềm mại, ngọt đến ngạc nhiên, lại muốn mú. t mạnh thêm hai cái nữa để phần nước đường ngọt ngào tràn ra thêm mười phần.
Hắn cắn nhẹ lên cánh môi, cảm giác thô bạo trong thân thể bị kí. ch thích, lại muốn dồn thêm chút sức lực, tốt nhất là ăn sạch cậu vào bụng.
Thế nhưng lý trí lại ngăn cản động tác của hắn, nói cho hắn biết hắn không thể làm vậy, cắn vào sẽ đau, hắn không muốn làm thỏ con của hắn đau.
Loại thân mật này thực sự khiến người ta nghiện, không thể dừng lại, cũng không muốn dừng lại, tuy chỉ giới hạn ở chạm nhẹ lên cánh môi cũng đủ để hắn thỏa mãn đến mức muốn nổ tung.
Giản Du bị giam ở giữa vách tường và thân thể Lục Thời Niên, gáy cậu được lòng bàn tay Lục Thời Niên đỡ lấy, eo bị nhéo đến phát đau, cả trước cả sau đều không thể trốn chạy, cho dù đối phương có làm gì đi nữa thì cậu cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Dụ. c vọng chiếm hữu của Lục Thời Niên được thể hiện quá thô bạo, cậu như bị mắc kẹt trong tấm lưới to mà hắn đan dệt, mỗi khi cậu tỏ ý muốn né tránh, muốn trốn thoát thì tấm lưới sẽ lập tức siết chặt.
Nụ hôn này quá sâu, không khí trong miệng sắp bị cướp sạch đi, cậu choáng váng, cơ thể cũng mềm nhũn cả ra, cảm giác như có dòng điện đang chạy qua từng mạch máu trong người.
Cậu không thể đẩy Lục Thời Niên ra, cũng không thể để bản thân thiếu oxi, chỉ có thể cố gắng thở bằng mũi trong khi hôn.
Sự thật chứng minh cậu hoàn toàn không có tài năng ở phương diện này.
Bàn tay di chuyển từ ngực Lục Thời Niên sang đến vai hắn, bấu thật chặt, ngay khi cậu vừa cố cào xuống thì đầu lưỡi đột nhiên bị cắn nhẹ một cái.
Tiếng cười trầm thấp tràn ra khóe môi, Lục Thời Niên có vẻ cuối cùng cũng nhận ra tình trạng bất ổn của người trong lòng, hắn bèn ban cho cậu chút từ bi, nhưng vẫn không chịu rời đi mà lưu luyến cọ cọ trên khóe môi cậu.
"Hôn em một chút mà em đã cào dữ như vậy, sau này lên giường rồi em sẽ không cào lưng anh chảy máu đó chứ?"
Hắn kéo Giản Du vào gần sát mình, hai thân thể dán lại vào nhau, hận không thể dính chặt lấy cậu, giọng nói hắn trầm thấp tựa như dư âm đọng lại của một đoạn độc tấu cello:
"Xem ra anh phải ghi nhớ cắt móng tay cho em."
Không khí thi nhau lao vào buồng phổi, Giản Du cảm nhận được hơi thở và lời nói của hắn đều đang phả khí nóng lên mặt, lên môi, lên cằm cậu, mang theo giọng nói có chút lười biếng sau khi đã được thỏa mãn chui vào trong tai, cọ qua từng sợi lông tơ nhỏ rồi đập mạnh vào màng nhĩ của cậu, gõ thẳng vào trái tim.
Cậu nhắm mắt, dựa đầu vào lòng bàn tay Lục Thời Niên, che lại phần cảm xúc ở đáy mắt mà cậu không muốn thể hiện ra.
Lục Thời Niên càng nhìn càng thấy yêu, bắt đầu rải những nụ hôn, muốn chỗ nào thì tới chỗ đó, hôn qua chóp mũi hơi hếch lên của cậu, tới sống mũi tinh xảo, vầng trán trắng nõn đầy đặn, rồi lướt ngang qua đầu chân mày, mí mắt, cuối cùng dừng lại thật lấy bên khóe mắt hồng hồng ươn ướt.
Hắn có vẻ rất kinh ngạc với phát hiện mới này:
"Ơ, bé Du, em thực sự bị anh hôn đến phát khóc này."
...
Giản Du vốn không định phản ứng gì với hắn, bỗng dưng trợn tròn mắt, nhịp thở còn chưa kịp bình ổn mà đã phải xấu hổ quay đầu đi: Em không có!
Âm thanh vừa phát ra đã thấy ảo diệu, trong lòng lại trùng xuống một chút.
Quả nhiên, giây tiếp theo mắt Lục Thời Niên sáng rực lên, sói bự vui vẻ vẫy vẫy đuôi hỏi:
"Bé Du, giọng em nghe mềm mại thế này, là đang làm nũng anh sao?"
Giản Du vừa bất lực vừa bực bội, hơn nữa còn không thể to tiếng, nghẹn muốn chết: Không có!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!