Sáng sớm tinh mơ Thời Du đã gọi điện liên hồi cho Lục Thời Niên, mãi tới tận hơn 10 giờ, đầu bên kia mới nhận cuộc gọi.
Có chuyện gì?
Lục Thời Niên mặc đồ ngủ, đứng ở ban công phòng khách tưới cây.
Thời Du:
"Em biết chuyện tối qua rồi!"
Lục Thời Niên: Chuyện gì?
Thời Du:
"Anh bao cái tòa nhà chạy đèn LED của chú Lục ở trung tâm thành phố suốt nửa tiếng đồng hồ!"
Lục Thời Niên ồ một tiếng: Rồi sao?
Thời Du:
"Rồi sao nữa chứ? Em tò mò á! Anh chị em trong nhà mình đều tò mò á! Anh làm cái gì mà sao không báo cả nhà một tiếng, thông báo hay cầu hôn gì đó thì cũng phải nói để cả nhà cùng vui một tí chứ!"
Lục Thời Niên:
"Không thông báo, cũng không cầu hôn, trí tưởng tượng bay cao bay xa quá rồi đấy."
Thời Du:
"Em không tin là anh không làm gì hết."
Lục Thời Niên:
"Cũng không phải là không làm gì."
Thời Du: Ỏ ỏ ỏ?
Lục Thời Niên lại quay ra đổ nước vào ấm đun:
"Làm sinh nhật cho người ta."
"Tổ chức sinh nhật cho ai mà phải khoa trương dữ thế?"
Thời Du ngay lập tức bắt được trọng điểm, cười hề hề:
"Có phải là người trong lòng anh không?"
Người trong lòng?
Lục Thời Niên không biết rằng giờ phút này ánh mắt của hắn đang chất chứa biết bao nhiêu niềm vui.
Hắn nhớ lại cái ôm bên bờ sông đêm hôm qua.
Song song với đó là cảm giác kỳ diệu khi trái tim đập nhanh hơn một nhịp.
Thế mà hắn là rất thích loại cảm xúc bị người khác dắt mũi đi như vậy.
Trong khoảnh khắc đó, hắn thậm chí còn cảm tưởng rằng cả dòng sông Cẩm Thành vì tâm trạng của hắn mà nóng lên, sôi sùng sục.
Không rõ. Hắn lên giọng, trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!