Đồng tử mắt Giản Du co rụt lại, không thể tin nổi:
"Cái lời này mà anh cũng dám nói ra mồm, anh có biết xấu hổ là gì không hả?"
Lục Thời Niên:
"Vậy em có nhận không?"
Lồng ngực Giản Du phập phồng liền hồi, trầm mặc nhìn hắn vài giây, sau đó quay ngoắt đầu sang một bên không thèm giãy giụa nữa.
Con mẹ nó.
Lục Thời Niên cười đến mức đầu như sắp mọc ra tai chó: Du Du ngoan quá.
Hắn buông Giản Du ra, thế nhưng lại không thả cho cậu xuống.
"Xin lỗi là phải có thành ý."
Hắn khom lưng lấy đôi giày ra khỏi hộp, nắm lấy cổ chân cậu:
"Để bày tỏ thành ý nhận lỗi với em, lần đầu đi giày để tôi giúp em, không cần khách khí."
Khóe miệng Giản Du giật giật.
Cái qué gì mà không cần khách khí, hắn đâu có cho cậu cơ hội để mà khách khí đâu.
Được rồi.
Lục Thời Niên giúp cậu đi giày, đứng lên xoa xoa đầu thỏ:
"Em nhận giày, chính là chấp nhận lời xin lỗi của tôi."
Giản Du: Tôi đã—
Lục Thời Niên:
"Lúc trước bắt nạt em là tôi không đúng, xin lỗi em."
Hắn không thèm đề cập đến mấy câu đùa ở công viên.
Giản Du im lặng hai giây, a một tiếng nhảy xuống khỏi tù giày, nhanh tay cất đôi giày cũ đi rồi đứng dậy:
"Anh tránh ra, tôi muốn về."
Lục Thời Niên nhướng mày: Cứ thế về sao?
Giản Du cực kỳ mất tự nhiên mà la lên:
"Không phải tôi đã đi giày của anh rồi à? Anh còn muốn gì nữa?"
Bé con này, lúc xin lỗi thẹn thùng thì thôi đi, sao ngay cả nghe người khác xin lỗi cũng ngượng vậy?
Lục Thời Niên tiến lại gần cậu một chút:
"Tôi nói xin lỗi, em chấp nhận liền vậy à? Dễ dỗ vậy sao?"
Giản Du:
"Vậy tôi không chấp nhận, cút đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!