Chương 9: Nơi giấc mơ bắt đầu

Tôi vốn đã đặt bàn ở một nhà hàng Tây vào buổi tối rồi, nhưng cuối cùng lại bị A Việt kéo về trường cũ.

Đây là nơi hai đứa tôi gặp nhau, quen biết nhau và cũng là nơi bọn tôi hiểu rõ về nhau, giờ đây lại trở thành chứng nhân cho tình yêu của chúng tôi.

Sau khi đăng ký ở cổng, hai đứa bước vào trường.

Chú bảo vệ thì đã thay mấy đời rồi, chỉ có tuổi tác là vẫn luôn lớn như thế.

Thấy bọn tôi là cựu sinh viên quay về, chú còn khen là có tâm, biết nhớ về nguồn cội.

Nghe vậy, tôi và A Việt chỉ biết cười trừ, thực ra tốt nghiệp đã năm năm rồi mà số lần về trường thì đếm trên đầu ngón tay, dù chỗ này cách nhà chúng tôi chỉ hơn một tiếng đi xe.

Trường đã thay đổi rất nhiều, bãi đất trống ngày nào giờ đã thành ký túc xá mới, các tòa nhà giảng đường cũng được tu sửa lại toàn bộ, còn có thêm vài học viện mới nữa.

Nhà ăn thì xây thêm hai cái, cái cũ cũng đã đổi chủ, bị một công ty thực phẩm khác tiếp quản, chắc mùi vị cũng chẳng còn như xưa nữa.

Cảnh vật chẳng như xưa, mà người nay cũng khác.

Thời gian bào mòn đi sự non nớt và ngây thơ của chúng tôi, để lại sự trưởng thành và kiên cường, cũng giúp chúng tôi hiểu rõ hơn điều mình mong muốn và người mình yêu thương.

Tôi và A Việt nắm tay nhau dạo bước bên hồ tình yêu trong đêm tối, thỉnh thoảng lại bắt gặp ánh mắt tò mò của mấy sinh viên đi ngang qua.

A Việt muốn rút tay ra nhưng bị tôi giữ chặt, còn cố tình đan tay mười ngón với em ấy.

"Sợ gì chứ? Ở đây đâu ai quen mình."

"Hừ, biết đâu tối nay lên confession thì có mặt hai đứa mình đấy."

"Thế thì càng tốt, tiện thể khoe ân ái miễn phí luôn! Còn làm gương cho đàn em để tụi nó đừng có ngu ngốc như anh, suýt nữa để vợ chạy mất."

"Trần Khải Thành, mặt anh dày thật đấy."

Tôi thích cái kiểu A Việt mắng tôi thế này, chẳng có chút sát thương nào, lại đáng yêu muốn chết.

Thế em thích không?

Không thích. Miệng nói không mà tai đỏ hết cả lên, đúng là đáng bị bắt nạt mà.

Tôi đưa tay véo má em ấy:

"Không thích á? Anh thấy em thích anh muốn chết còn không kịp, làm gì có chuyện không thích?"

A Việt nở nụ cười đầy tính uy hiếp:

"Nếu không phải anh kéo em thì em đã đứng cách anh hai mét rồi."

Vậy à? Tôi siết chặt tay em ấy rồi bắt đầu chạy,

"Giờ thì xa hai mét rồi đó!"

Phía sau tôi là tiếng A Việt gào lên mắng chửi, nhưng tôi chạy không nhanh bằng em ấy, chưa được mấy bước đã bị em ấy đuổi kịp, còn bị cốc cho một cái lên đầu.

Chắc do lớn tuổi rồi, vận động cũng ít, nên mới chạy chưa được hai trăm mét mà tôi đã thở hồng hộc.

A Việt đứng bên cạnh, cười nhạo tôi:

"Vận động viên điền kinh già rồi hả?"

"Vận động viên điền kinh" là một danh hiệu đáng xấu hổ của tôi hồi đại học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!