Chương 8: Bạn trai

Tôi phát hiện A Việt đang khóc.

Em ấy vùi đầu vào giường, tiếng nức nở khe khẽ vang lên.

Rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành, vậy mà khóc lên lại khiến người ta thấy thương hơn cả cô bé nữa.

Tôi hoảng hốt hỏi: Sao vậy?

A Việt lau nước mắt lên ga giường, rồi mới ngẩng đầu nhìn tôi: Cảm ơn cậu.

Em ấy nói cảm ơn, nhưng tôi chẳng thể nào đáp lại bằng một câu không có gì hay đừng khách sáo được.

Người cần phải nói cảm ơn là tôi mới đúng.

Mà hơn hết giữa những người yêu nhau, không ai lại dùng cảm ơn để đáp lại một câu Tớ yêu cậu cả.

Tôi nói với em ấy:

"Vậy thì hôn anh thêm cái nữa đi."

A Việt đặt một nụ hôn lên mắt tôi, tôi cũng hôn lại em ấy:

"Bạn trai của anh, đừng đi nữa, có được không?"

Lúc này A Việt mới đứng dậy, tôi sợ em ấy lại hôn xong bỏ chạy nên vội vàng bật dậy theo.

"Nhưng em thuê nhà rồi."

"Hủy đi, tiền cọc anh lo."

"Em cũng tìm được việc làm rồi."

"Bỏ đi, anh sẽ tìm cho em một công việc tốt hơn."

"Vali cũng sắp xếp xong cả rồi."

"Rõ ràng là chưa mà, trừ khi em tính nhét cả anh vào trong đó."

Nhưng anh to quá.

Sao em biết?

Phải mất ba giây sau, A Việt mới nhận ra tôi đang đùa bậy, em ấy lập tức bật cười mắng tôi: Anh có bệnh hả?

"Dù sao em cũng thấy rồi mà ngại gì nữa?"

Em thấy hồi nào?

"Hồi hè năm ba đó, có lần ngủ trưa, anh chỉ mặc mỗi cái qu@n lót thôi. Giữa chừng anh dậy đi vệ sinh, ai mà ngờ mặc lâu quá nó giãn ra, đến mức con ch ym cũng lọt khe chui ra ngoài. Lúc anh bước xuống giường, nó cứ thế lủng lẳng bên ngoài rồi bị em nhìn thấy.

Em còn cười anh nữa! Đừng có nói là em quên rồi nhé!

"Tôi hào hứng nhớ lại cái khoảnh khắc xấu hổ chết đi được trong đời, nhưng giờ kể lại cũng chẳng thấy ngại nữa. Dù sao cũng là bị bạn trai nhìn thấy, đâu có lỗ đâu. A Việt giả bộ ngó ngang ngó dọc, ra vẻ vô tội:"Em... dù sao cũng... chưa thấy... to lắm.Gì cơ? Thế giờ em nhìn cho kỹ đi!" Tôi, với lòng tự tôn chết tiệt của đàn ông, lập tức cởi luôn quần ngủ ra.

A Việt ôm bụng cười sặc sụa, còn con ch ym của tôi xem như cũng xuất sắc chứng minh được chính mình.

Cười chán chê, A Việt bắt đầu cất hành lý về chỗ cũ, còn tôi thì vào phòng tắm rửa mặt.

Vừa cầm bàn chải đánh răng lên, tôi mới nhớ ra hôm nay chưa kiểm tra điện thoại, bèn quay lại phòng A Việt để lấy. Vừa đi vừa chải răng, tôi thấy tin nhắn WeChat mà em ấy gửi cho tôi lúc rạng sáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!