Ba tôi mất khi tôi mới hai tuổi, từ đó ông bà nội trở thành người giám hộ của tôi.
Mẹ và họ không hòa thuận, ngay sau tang lễ của ba, bà rời quê đi làm ăn xa. Kể từ đó, tôi chỉ được gặp mẹ vào kỳ nghỉ hè và đông.
Thời gian trôi nhanh đến khó tin.
Vào mùa hè năm tôi học lớp ba, mẹ đột nhiên dẫn tôi đến nhà một người đàn ông lạ rồi bảo tôi gọi ông ấy là "chú".
Tôi cảm nhận được có gì đó không bình thường, nhưng vẫn tự an ủi rằng có lẽ họ chỉ là bạn bè, chưa chắc đã như tôi nghĩ.
Cho đến khi họ ngủ chung giường vào buổi tối, chút hy vọng cuối cùng của tôi hoàn toàn vụt tắt.
Tôi không khóc, chỉ là bắt đầu học cách chấp nhận.
Hè năm sau, mẹ mang thai.
Hè năm sau nữa, tôi gặp em gái mình.
Nhỏ xíu, đáng yêu, và tôi rất thích con bé.
Lên cấp ba, tôi chuyển lên thị trấn để học, cuối cùng có thể gặp mẹ và em gái mỗi cuối tuần.
Tôi vui lắm, nhưng lại chẳng thể hòa nhập với ngôi nhà ấy.
Ba dượng không thích tôi, hầu như ông không bao giờ chủ động nói chuyện, trừ khi cần tôi giúp việc gì đó.
Tính tôi vốn nhút nhát, không dám chủ động tiếp cận, càng không nghĩ đến chuyện lấy lòng ông ấy.
Nhưng tôi cũng không ghét ông, vì ông ấy tốt với mẹ và em gái tôi, chỉ là tôi không thuộc về nơi đó thôi.
Có một khoảng thời gian năm cấp ba tôi cảm thấy vô cùng lạc lõng, thường trùm chăn khóc lặng lẽ trong ký túc xá vì cảm giác mình là kẻ thừa thãi.
Nhưng trời không buông tha tôi. Khi tôi học lớp 12, tôi phát hiện ra có thể mình là gay.
Gia đình, học hành, xu hướng tính dục – ba ngọn núi đè lên tôi đến mức không thở nổi.
Tôi thuê một căn phòng gần trường, mẹ định đến chăm sóc tôi trong năm cuối quan trọng này, nhưng bà lại mang thai.
Từ đó, tôi ít lui tới nhà hơn. Ngày ngày, tôi phải chứng kiến chàng trai tôi thích ân ái với bạn gái, mà nhất là điểm số của tôi mãi chẳng tiến bộ.
Tôi ép mình ngủ muộn, dậy sớm, vùi đầu vào đống sách, nhưng dù cố gắng thế nào, kết quả thi đại học cũng chẳng như mong đợi.
Mẹ tôi nói bà rất hài lòng, nhưng thực ra không phải, vì ba dượng tôi không hài lòng.
Bà bảo rằng con cái trong gia đình ba dượng đều đỗ vào những trường đại học danh giá, nếu tôi cũng làm được như vậy thì sau này ông ấy sẽ giúp đỡ tôi nhiều hơn.
Tôi chỉ cười nhạt chẳng bận tâm, vì vốn dĩ chưa bao giờ có ý định xin tiền của ông ấy cả. Sau này, khi ba dượng tôi làm ăn thua lỗ, cuối cùng vẫn phải dựa vào số tiền tôi gửi về mỗi tháng. Nhưng tôi chưa từng than vãn, vì lo cho mẹ và hai em gái là trách nhiệm của tôi.
Rồi tôi gặp Trần Khải Thành ở đại học. Phải nói là tôi đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ngay buổi học lớp đầu tiên, chỉ cần nhìn thấy anh ấy, tim tôi đã lỡ một nhịp.
Một chàng trai cao lớn, rắn rỏi, nụ cười rạng rỡ, tính tình hài hước mà lại có chút ngại ngùng.
Nhưng tôi đã lập tức dập tắt cơn rung động này.
Dù học cùng lớp nhưng tôi và anh ấy ít khi tiếp xúc. Tôi nghĩ anh ấy là trai thẳng, nên chủ động giữ khoảng cách để tránh tự chuốc lấy tổn thương.
Cảm giác "yêu từ cái nhìn đầu tiên" lại trỗi dậy vào khoảnh khắc anh ấy chuyển đến ký túc xá của chúng tôi. Ngay khi anh ấy bước vào mỉm cười với tôi, tôi biết mình tiêu đời rồi.
Anh ấy chuyển đến vì bị một tên gay cùng phòng quấy rối, thế nên tôi luôn giữ khoảng cách với anh ấy, sợ làm anh ấy ghê tởm mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!