Sau hơn một năm bên nhau, tôi quyết định come out với bố mẹ.
Thực ra tôi chưa từng quá sợ hãi, dù mẹ tôi cứ suốt ngày giục tôi kết hôn. Nhưng tôi biết, bà làm thế cũng chỉ vì yêu thương tôi thôi.
Mà bà chỉ giục chứ đâu có ép.
Vì bà thương tôi, vậy nên tôi cứ yên tâm mà lỳ.
Còn bố tôi thì đúng kiểu người sùng Phật, chỉ khi nào bị mẹ tôi thúc thì ông mới mở miệng nhắc tôi vài câu lấy lệ.
Bây giờ ông còn theo đạo Phật nữa thì càng xa rời thế tục.
Nói thẳng ra là tôi có kết hôn hay không, khi nào kết hôn, kết hôn với ai, đối với ông mà nói cũng chẳng quan trọng gì.
Không phải ông không thương tôi, chỉ là kiểu ông tin rằng
"con cháu có phúc của con cháu" hoặc đơn giản là tính ông lạ vậy đó.
Sau khi quyết định come out, tôi cũng không thấy có gì căng thẳng lắm, nhưng A Việt thì lo sốt vó.
Em ấy cứ hỏi mãi:
"Có phải hơi sớm không anh?"
Tôi biết em ấy lo điều gì:
"Em yên tâm, bố mẹ anh đều thích em mà."
"Nhưng chuyện này không giống vậy."
"Dù thế nào đi nữa thì anh cũng không buông tay em đâu." Tôi ôm lấy A Việt.
"Với cả, mẹ anh không phải kiểu dọa chết dọa sống rồi làm ầm ĩ đâu."
A Việt im lặng.
"Đừng lo nữa, tin anh đi, anh giải quyết được mà, được không?"
Em ấy gật đầu như một cái máy.
Tôi biết em ấy vẫn sợ.
Nỗi sợ này chẳng thể nào dập tắt ngay được, nó giống như khi ngày mai bạn có một buổi phỏng vấn quan trọng ấy, dù bạn tự tin mình có cơ hội cao, nhưng cho đến khi phỏng vấn xong, bạn vẫn sẽ thấp thỏm lo âu.
Tôi chỉ hơi hối hận vì lỡ bàn chuyện này với A Việt sớm quá.
Dù sao thì còn hơn một tháng nữa mới đến Tết lận.
Mẹ tôi vẫn hay dẫn đám cháu mèo cháu chó lên thăm hai đứa tôi. Có khi bà nấu ăn cho hai đứa, có khi dọn dẹp nhà cửa, đôi lúc chỉ đến chơi với Tiểu Hoa một lúc.
Dần dà bà không còn giục cưới hay sắp xếp mấy buổi xem mắt vô nghĩa nữa, chỉ thỉnh thoảng nhắc là nhà kia có con gái cũng được lắm, hỏi tôi có muốn gặp cô gái ấy không thôi.
Tôi từ chối, bà cũng chẳng nói gì thêm, chỉ tiếp tục vuốt lông Tiểu Hoa.
Một trong những lý do khiến tôi có can đảm come out là vì tôi đoán mẹ đã ngầm hiểu chuyện giữa tôi và A Việt. Nhưng bà không vạch trần mà còn qua lại với chúng tôi thường xuyên hơn, nên tôi xem như là bà đã sẵn sàng chấp nhận chuyện của hai đứa rồi.
Tôi quyết định chọn đêm Giao thừa để nói chuyện này, thế là tôi dẫn A Việt về nhà ăn Tết.
Sau khi A Việt đến, em ấy cứ phụ bếp suốt. Mẹ tôi thì khen em ấy hết lời, tiện thể dìm tôi xuống luôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!