Tiêu đề: Ninh Tri Mắc Chứng Biếng Ăn
Ninh Tri mắc chứng biếng ăn.
Cậu mắc chứng này đã được một thời gian, bệnh tình đến từng đợt, lúc thì ăn ngon miệng, lúc lại chẳng muốn ăn gì.
Khi ngon miệng, cậu muốn ăn thật nhiều, thật no. Nhưng khi không có hứng, cậu chẳng muốn đụng đến thức ăn, thậm chí chỉ nhìn thấy đồ ăn thôi đã thấy chán ghét.
Dạo gần đây, cậu phát hiện ra một cách: ngồi đối diện một anh chàng đẹp trai khi ăn cơm, như vậy sẽ khiến cậu có hứng ăn hơn.
Người ta nói nhan sắc đẹp khiến người ta ngon miệng, quả nhiên cũng có lý.
Chỉ là tìm được một anh chàng đẹp trai phù hợp chẳng dễ chút nào.
Ninh Tri rất kén chọn, những anh chàng bình thường cậu chẳng thèm để mắt, ngay cả trong giới giải trí cũng đầy rẫy những kẻ tầm thường, xấu xí.
Cậu xem đi xem lại đoạn video của một ngôi sao nhỏ mà mình yêu thích đến lần thứ N, cuối cùng chán nản tắt máy tính.
Người này cũng không còn tác dụng nữa.
Ninh Tri cúi đầu nhìn bát cơm còn lại trên bàn.
Cậu chỉ múc nửa bát cơm và một ít thức ăn, để tránh lãng phí, còn đặc biệt nhờ cô ở căng tin cho ít lại, thậm chí bảo cô cứ thoải mái run tay. Vậy mà cuối cùng, cậu vẫn không ăn nổi quá một phần ba.
Cậu ăn quá ít, cứ thế này thì không ổn.
Ninh Tri tiếc nuối gói phần cơm thừa vào một chiếc bát nhựa dùng một lần, định lát nữa mang xuống dưới lầu cho lũ mèo hoang ăn, xem chúng có chịu ăn không, rồi tiện tay bóc một thanh chocolate.
Đây là thứ cậu dùng để bổ sung năng lượng, ngọt đến phát ngấy.
Trong suốt thời gian dài không ăn nổi cơm, Ninh Tri dựa vào thứ này để cầm cự, nếu không cậu đã chẳng còn sức lực.
Cậu đã gầy lắm rồi, không thể tiếp tục gầy thêm nữa.
Thành thật mà nói, Ninh Tri có thể chịu được việc mình đói chết, nhưng tuyệt đối không thể chịu được việc mình xấu đi. Nhưng hiện tại, với cậu, hai chuyện này lại đang bổ trợ lẫn nhau.
Phải tìm cách giải quyết vấn đề này thôi.
Ninh Tri đứng dậy từ bàn học, định xách bát nhựa xuống lầu, thì đột nhiên thấy cửa phòng ký túc bị đẩy ra từ bên ngoài. Một chàng trai kéo theo vali bước vào.
"Cho hỏi… đây có phải phòng 308 không?"
Giọng của chàng trai trầm thấp, dễ nghe.
"Đúng rồi…" Ninh Tri ngẩn ra một chút, rồi hỏi, "Cậu là…?"
"Tôi là bạn cùng phòng mới chuyển đến, tên là Giang Hoành Diễn," chàng trai nhiệt tình giới thiệu bản thân, nghĩ một lát, rồi đưa tay ra định bắt tay với Ninh Tri.
Ninh Tri vươn tay, khẽ nắm tay cậu ta một cái.
"Tôi là Ninh Tri," cậu nhàn nhạt rút tay về, "Giường của cậu ở phía bên trái gần cửa sổ. Bàn học có thể hơi bừa bộn, toàn đồ của mấy người trong phòng, cậu cứ quẳng hết xuống đất là được, lát nữa họ về sẽ tự dọn."
"Cảm ơn cậu," Giang Hoành Diễn cảm thấy chàng trai trước mặt mình có vẻ không quá nhiệt tình, nên cũng không tự chuốc lấy khó xử. Cậu ta đẩy vali đến bên giường, bắt đầu dọn dẹp bàn học của mình.
Ở Đại học H, giường của tất cả các phòng ký túc đều ở tầng trên, bên dưới là bàn học, mỗi phòng có bốn người.
Bạn cùng phòng mới này ngủ ngay đối diện Ninh Tri.
Trong phòng của Ninh Tri, có một người vì thuê nhà bên ngoài nên học kỳ này xin không ở ký túc. Vì thế, phòng họ nhanh chóng đón một bạn cùng phòng mới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!