Chương 46: (Vô Đề)

Đương nhiên Hứa Huệ Chanh làm sao dám trả lời "Không muốn" được.

Cho nên, cô theo hắn đi lên lầu, trong lòng buồn bực không biết tiếp theo hắn còn muốn tự luyến thế nào nữa đây.

Tầng lửng lầu trên mới là khu vực hoạt động của Chung Định.

Lúc Hứa Huệ Chanh mới lên quét dọn vệ sinh ở trên này, chỉ mỗi căn phòng tập thể hình đã khiến cô mệt đến không đứng thẳng lưng nổi.

Nơi này còn có một gian phòng phẩm rượu.

(Phẩm: thưởng thức, bình phẩm)

Cô không biết rốt cuộc thì Chung Định yêu rượu đến mức độ nào, chỉ là cô đã hết cả hồn khi nhìn thấy số lượng chai rượu trưng bày trong này.

Cô càng không ngờ tới, hắn muốn ở nơi này khoe mẽ làm màu.

Sau khi máy hát nhựa màu đen chuyển động, Chung Định xoay đầu lại nhìn Hứa Huệ Chanh một cái. Cô thận trọng đứng ở ngưỡng cửa, vầng sáng vàng từ đèn tường hắt lên tóc cô, nửa gương mặt ẩn trong bóng tối.

Hắn đi về phía quầy bar, "Tiểu Sơn Trà, đến đây ngồi."

Hứa Huệ Chanh không đoán ra được ý đồ của hắn, nghe lời ngồi xuống chiếc ghế bên quầy bar.

Ngón tay của Chung Định nhảy múa trên các tủ rượu, rồi rút ra mấy chai.

Khi hắn tung hứng mấy chiếc ly đong rượu, cuối cùng thì cô cũng biết hắn muốn làm gì. Cô ngây ngẩn nhìn.

Cậu chàng bartender làm ở bar rượu trong hội sở, là một người có dáng vẻ bình thường. Dù sao thì nơi đó phần đông khách hàng đều là nam giới, bày một anh chàng đẹp trai ở quầy bar cũng chẳng có ích gì. Nhưng mà cậu chàng bình thường đó, kỹ thuật biểu diễn pha chế thật sự rất khá, thường hay thể hiển kỹ năng của mình. Những "tiểu thư" các cô, khi nhìn thấy cũng hay hoan hô tán thưởng.

Kỹ thuật của Chung Định và cậu chàng trong hội sở không giống nhau.

Chung Định không biểu diễn kỹ thuật quăng chai rượu lên không trung màu mè khoa trương, hắn chỉ thỉnh thoảng làm những động tác gọn gàng linh hoạt, nhưng cũng rất thú vị. Ví dụ như, lúc tay trái đang rót rượu vào ly đong rượu, thì những món dụng cụ pha chế lại đang nhảy múa trên khuỷu tay phải của hắn. Ví dụ như, lúc hắn hờ hững hất rượu khỏi một cái ly, Hứa Huệ Chanh nhìn đến không chớp mắt, sau đó, phần rượu đó vẽ lên một đường parabon ở trong không trung, quả nhiên là rơi hết vào một cái ly khác.

Cô thở dốc vì kinh ngạc, sau đó nhiệt liệt vỗ tay, "Chung tiên sinh, anh thật lợi hại!"

Chung Định đã rất lâu rồi không có khán giả, đương nhiên, hắn cũng không để ý đến điều đó lắm. Hắn không hề nhìn cô lấy một cái, chuyên chú vào ly đong và chai rượu trong tay mình. Đến khi đẩy cho cô một ly rượu cocktail màu hồng nhạt, hắn mới liếc nhìn chiếc răng khểnh của cô, bĩu môi nói, "Dáng vẻ của cô bây giờ ngốc kinh dị."

Hứa Huệ Chanh che ý cười lại, nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm rượu, có chút chua chua, nhưng vị ngọt thì nhiều hơn. "Chung tiên sinh, anh đã từng học đó hả?"

"Ờ." Hắn nghịch mấy cái ly đong rượu trong tay, "Hồi trung học, thường hay cúp tiết đi bar chơi."

Cô lại uống một hớp lớn, "Vậy chẳng phải học rất nhiều năm sao?"

"Đừng uống vội quá." Cô gái xem rượu của hắn pha chế như nước lã mà uống này, rõ ràng không có chút tiềm chất thưởng thức rượu gì hết. "Trung học toàn chơi cái này."

Cô nắm ly rượu, lắc một chút, "Anh không đến trường học à?"

"Không đi." Chung Định cười lên, giọng điệu rất đắc ý, "Nhưng mà, tôi tốt xấu gì cũng lăn lộn được hết cấp ba, nhiều hơn cô ba năm."

Hứa Huệ Chanh trợn to hai mắt. Cái thời đại này, tốt nghiệp cấp ba thôi mà đáng tự hào thế sao. Nhưng mà, bởi câu nói này của hắn, nỗi tự ti ban nãy của cô đã vơi đi hơn phân nửa. Cô tiếp tục uống thêm một hớp rượu, đổi chủ đề khác, "Chung tiên sinh, cái này có tên không?" Cô tuy là người ngoài nghề, nhưng cũng biết rượu pha chế đều có những cái tên rất khó hiểu.

"French kiss." Chung Định nói xong, xấu xa cười cười, "Lúc cô học cấp hai có học tiếng Anh không? Nếu không có, tôi dịch cho cô biết, rượu này tên tiếng Trung là "Tôi rất ngốc"."

"Lúc cấp hai cũng có học tiếng Anh mà…" Cô lẩm nhẩm rồi lại uống thêm một hớp, mùi vị rất ngon, nhịn không được lại muốn nếm nữa, cứ một ngụm một ngụm như thế, cuối cùng cũng thấy đáy ly rồi. Cô mím mím môi, trong vòm họng vẫn lưu lại mùi rượu ngòn ngọt, so với những món đồ uống có cồn trước kia cô từng uống, thật sự là ngon hơn rất nhiều.

Hắn có tâm trạng thích thú, cứ một ly rồi lại một ly, năm màu rực rỡ bày thành một hàng.

Hứa Huệ Chanh là một khán giả xứng đáng với chức vụ, vừa vỗ tay lại tán tụng, cực kỳ nịnh hót, chỉ có điều nói chuyện thì càng lúc càng choáng váng mặt mày. Tửu lượng của cô, trong hội sở đã từng luyện qua, chỉ là, lúc ban đầu uống rượu vội vàng quá, chẳng bao lâu thì đầu đã nặng trình trịch.

Cô một tay nâng má, đôi mắt mơ màng nhìn người đàn ông ở trước mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!