Chương 44: (Vô Đề)

Lúc trước số hành lý Hứa Huệ Chanh thu dọn không bao nhiêu, cô không có dự tính dọn nhà đến thành phố G. Cô muốn bắt đầu lại từ đầu.

Cho nên chuyến dời đi này, rất nhanh chóng cô đã chuẩn bị xong xuôi.

Cô nhìn quanh căn phòng nhỏ của mình một vòng, sau đó không chút chùn bước, xách túi hành lý lên, đi xuống dưới lầu.

Những đau khổ ở nơi này, cứ để cho chúng mục rữa trong hồi ức đi.

Cô theo Chung Định ra ngoài, đóng của. Sau khi bước vào thang máy, cô nhìn hình ảnh mình trong gương, tự mình lẩm bẩm, "Mình tự do rồi ư?"

"Đúng thế." Cô tự trả lời, sau đó khóe miệng cong lên một nụ cười.

Chung Định ở bên cạnh nhìn thấy hành vi ngớ ngẩn của cô, không tiếng châm chọc.

Hắn dường như đã coi cô như một gánh nặng, một gánh nặng mà hắn tình nguyện gánh vác. Tuy rằng bản thân hắn cũng chẳng biết phần thương hại này từ đâu mà ra.

Trước kia hắn không phải người tốt.

Đương nhiên, tương lai cũng sẽ không phải.

---- 

Hứa Huệ Chanh đến nhà của Chung Định rồi, thì liền tỏ ra rất không tự nhiên. Chung Định quệt vân tay mở cửa, còn cô ở ngoài cửa ló đầu vào, "Chung tiên sinh, tôi có thể ở đây sao?"

"Nếu cô có nơi khác để ở, thì tùy cô." Hắn không muốn để ý đến cô, trực tiếp đi vào.

Ờ thành phố này, cô không có chỗ để nương tựa, hơn nữa Chung Định còn có thể khiến Chu Cát Vũ e dè. Cô không có chọn lựa khác, thế nên cô cúi gập người thật thấp, thành khẩn nói, "Chung tiên sinh, làm phiền anh rồi."

Chung Định sắp xếp cho cô là căn phòng khách lần trước cô đã ngủ qua một đêm. Ở tầng dưới, phòng ốc đầy đủ tất cả chức năng cần thiết, cho nên trên cơ bản, cô ở tầng dưới sinh hoạt là được. Còn tầng trên, là địa bàn của Chung Định.

"Tự mình nghỉ ngơi đi." Chung Định nhàn nhạt nói dứt câu rồi chuẩn bị đi lên lầu.

Hứa Huệ Chanh lại cúi gập người, "Chung tiên sinh ngủ ngon, chúc anh mộng đẹp."

Hắn không đáp lời.

Cô cũng không để ý đến thái độ của hắn lắm. Đại khái cô biết rằng, cá tính của Chung Định chính là loại khó gần thế này.

Hứa Huệ Chanh tắm rửa xong thì lên giường nghỉ ngơi. Căn phòng này rất yên tĩnh, đệm giường cũng thoải mái, chỉ một chốc thì cô đã ngủ rồi. Lúc giấc ngủ gần đến, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô, vợ chưa cưới của Chung Định không ở nơi này sao?

Mấy ngày trước Hứa Huệ Chanh ngủ không được yên giấc. Cô lo lắng Chu Cát Vũ sẽ tập kích bất ngờ, sau này gã không hề đến, cô có chút yên tâm, nhưng giấc ngủ vẫn chập chờn.

Đêm này, cô ngủ rất sâu. Cô mơ thấy mình đã về đến nhà, ba cô, mẹ cô, em trai cô ở căn nhà nhỏ đó, hòa hòa thuận thuận, đó là những năm đầm ấm mà cô đã đánh mất.

Trong mơ, cô cười như chưa từng được cười.

Thứ hạnh phúc độc nhất vô nhị khiến cô chìm đắm trong đó, căn bản không muốn tỉnh dậy. Thậm chí đến sáng sớm ngày hôm sau, cô còn cảm thấy như mình vẫn là cô gái nhỏ 16, 17 tuổi vậy. Tất cả những chuyện sau này, đều chưa hề xảy ra.

Cô chớp chớp mắt, trên mặt vẫn treo nụ cười.

Đợi khi cơn mê đi qua, cô hiểu rằng, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Đột nhiên, trong cơn hụt hẫng giữa mộng đẹp và đời thực, nước mắt cô tuôn rơi. Cô dùng chăn che đầu lại, ở trong đó im lặng để nước mắt tuôn trào, cô cắn thật chặt môi dưới, không để cho mình khóc ra tiếng.

Tình cảm phát tiết một trận, cô dần dần bình tĩnh lại, sau đó rời giường, đi rửa mặt. Lúc đi ra ngoài phòng khách, đôi mắt cô vẫn đỏ au.

Tầng dưới vẫn chỉ có một mình cô. Cô không biết rằng Chung Định chưa thức dậy, hay là ra ngoài mất rồi.

Hứa Huệ Chanh nhìn lên ngưỡng cầu thang, cô nhớ đến tình cảnh lần trước khi nhìn thấy hắn, thật sự rất đáng sợ. Như thế nào cô cũng không nghĩ được, lần sau khi bước chân vào chốn này, thì tâm tình của cô đã thay đổi.

Cô ra ngoài sân phơi lớn, nhìn khung cảnh tĩnh mịch bốn bề, hít thật sâu vào một hơi, cô còn mở rộng hai tay, dường như muốn ôm lấy thiên nhiên vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!