Chương 40: (Vô Đề)

Hai ngày nay Hứa Huệ Chanh hầu như không ra khỏi nhà, cô ở miết trong phòng để sắp xếp đồ đạc.

Cô không thu dọn quá nhiều hành lý, quần áo chỉ chọn mấy kiểu thường ngày, còn những món đồ phong trần thì toàn bộ đều bỏ vào thùng đựng đồ bỏ đi. Một bàn đồ trang điểm cô cũng vứt hết vào sọt rác.

Cô muốn đơn đơn giản giản, nhẹ nhàng khoan khoái đi đến thành phố G.

Trước khi đi, cô tính nói cho Chung Định biết một tiếng, đem khoản tiền đầu tiên trả cho hắn ta. Nhưng làm thế nào để tìm được hắn thì cô lại bó tay. Cô đã từng đến căn biệt thự và căn nhà có lầu lửng của hắn, thế nhưng cô đã quên mất số tầng cụ thể, chỉ nhớ được đại khái ở tiểu khu nào mà thôi.

Cô buồn phiền vì bản thân nhất thời luống cuống, đã mua vé máy bay sớm như vậy, thế là cô đổi lại ngày xuất phát.

Sau đó, thời gian dần trôi đi, nhưng cô vẫn chưa liên lạc được Chung Định.

Cô có gọi một cuộc điện thoại cho Khang Hân, đại khái là hỏi thăm mấy ngày gần đây Chung Định hoặc Kiều Lăng có đến hội sở hay không.

"Không có." Khang Hân nắm chặt điện thoại, chầm chậm đi vào một góc, tiếp tục thấp giọng nói, "Bây giờ chị không tiếp những nhân vật như họ nữa."

Hứa Huệ Chanh sửng người một chốc, "Sao vậy?"

"Có mấy đóa hoa ngoại quốc đến nơi này, Vũ ca và Má Mì đều cực kỳ yêu thích. Chị bị hạ xuống rồi." Thật ra nguyên nhân thật sự không hoàn toàn là do mấy cô ngoại quốc mới đến, mà là Khang Hân dần dần có suy nghĩ rút lui, Má Mì tất nhiên là có thể nhìn được ra, bèn sai bảo Khang Hân đi hầu hạ mấy gã đàn ông vừa xấu vừa mập. Đây là một loại cảnh cáo.

Hứa Huệ Chanh nghe giọng điệu của Khang Hân bình thản nhàn nhạt, không lộ ra ít nhiều tình cảm gì, cô cũng không biết có nên an ủi mấy câu hay không. Thế nhưng làm cái nghề này, có cái gì tốt mà phải khích lệ chứ. Lúc trèo lên trên, đồng thời, cũng là đang hy sinh bản thân mình. Cô nói, "Em… mấy ngày nữa sẽ về nhà…"

"Chúc cô thuận buồm xuôi gió."  Câu này là Khang Hân chân thành chúc phúc, chị và Hứa Huệ Chanh không tính là thâm giao gì, nhưng mà cả hai đều có suy nghĩ đồng tình với đối phương. So với Hứa Huệ Chanh, Khang Hân lại càng không đếm xỉa tới bất cứ điều gì, cho nên mới có thể trèo lên được ngôi vị hồng bài. Sau này, từ từ, chị càng ngày càng mệt mỏi, đã mất hết sạch động lực rồi.

Nghe Hứa Huệ Chanh sắp rời đi, Khang Hân trào lên niềm ngưỡng mộ.

"Bữa nào…" Hứa Huệ Chanh chân thành nói, "Có muốn đi ăn bữa cơm không?"

"Được." Người đàn ông bên cạnh đã chú ý đến Khang Hân ở bên này, chị vội vàng nói, "Chị phải làm việc rồi. Nếu chị gặp được bọn Chung Định thì sẽ chuyển lời giúp cô."

"Cám ơn."

Hứa Huệ Chanh cúp điện thoại, đang nghĩ đến những mỹ nữ ngoại quốc mới đến hội sở. Từ sau ngày Chu Cát Vũ đồng ý chuyện thanh toán sòng phẳng thì gã không đến tìm cô nữa. Xem ra, gã chắc là sẽ không đến kiếm chuyện với cô nữa rồi.

Cô nhìn đồng hồ, đi vào nhà bếp tìm thức ăn dự trữ, vẫn còn thừa lại bột và trứng gà. Cô không có dự tính xuống lầu ăn bữa tối.

Lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên nháy qua một tia chớp, sau đó thì những hạt mưa lớn cỡ hạt đậu lộp bộp kéo đến theo.

Hứa Huệ Chanh vội vàng ra ban công gom quần áo đang phơi vào, ôm lên lầu hai.

Bên dưới lầu, tiếng gõ cửa vang lên, lúc bắt đầu, cô không nghe thấy. Tiếng mưa bên ngoài cửa cũng lớn, hơn nữa cô lại đang ở trong căn phòng ngủ.

Người gõ cửa thật sự rất nhẫn nại, tiếp tục gõ từng tiếng từng tiếng một.

Sau khi Hứa Huệ Chanh nghe thấy, cô vừa ngạc nhiên vừa xen lẫn nghi ngờ. Cô vội lao xuống lầu, nhưng lại ngừng lại ở bậc thang thứ ba từ dưới đếm lên. Cô vịn lan can, nhìn chằm chặp ra ngoài cửa, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.

Ai có thể đến tìm cô? Đáp án không muốn nghĩ đến nhất nảy lên trong đầu.

Cũng có thể là thời gian do dự của cô trôi qua quá lâu, tiếng gõ cửa đã dừng lại.

Lúc này Hứa Huệ Chanh càng hoảng lên. Ngộ nhỡ là Chu Cát Vũ, nếu cô trốn tránh không mở cửa, không biết là gã sẽ nổi điên như thế nào đây.

Cô ba bước chạy thành hai bước ra đến cửa, nhìn qua mắt mèo ra ngoài, bên ngoài là hành lang trống hoắc.

Cô ngưng cả thở, chầm chậm mở cửa ra.

Người ban nãy đã không còn ở đó.

Cô quay đầu nhìn thấy, là một bóng lưng. Khi mới thoạt nhìn, cô không phân biệt được là Kiều Diên hay là Chung Định, sau khi chớp chớp mắt, cô hô lên một tiếng, "Kiều tiên sinh!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!