Thuốc mỡ Hứa Huệ Chanh để dành trước kia vẫn còn thừa lại, sau khi cô tìm ra, Chung Định nhìn nhìn trên thân chai chẳng có giải thích gì hết, hắn nghi ngờ nói, "Cái thứ đồ chơi này là sản phẩm ba không à?"
(Sản phẩm ba không: thường là chỉ sản phẩm không ngày sản xuất, không chứng chỉ chất lượng, không nhà sản xuất. Hoặc có cách giải thích là: không có tên hãng sản xuất, không có địa chỉ hãng sản xuất, không có số chứng chỉ an toàn vệ sinh.)
Cô ấp úng giải thích, "Là Vũ ca bảo bác sĩ điều chế ra." Sau khi bị thương cô toàn bôi thứ thuốc này, thật sự là không hề để lại sẹo.
Chung Định vặn mở nắp chai ra ngửi thử, mùi thuốc rất thơm, bên trong đã bị vét thành một cái hố, có thể tưởng tượng được, trước kia cô thật sự thường xuyên bị đánh. Hắn đóng nắp chai lại, ném chai thuốc mỡ lại cho cô, "Tự mình bôi đi."
Hứa Huệ Chanh đón lấy chai thuốc rồi lẳng lặng ngồi xuống giường đẩy, quệt thuốc mỡ xoa lên vết thương. Mới vừa đụng vào miệng vết thương một chút, cô đã run cả người.
Chung Định đánh giá căn phòng thuê có gác lửng của cô. Trên mặt đất là đống hỗn độn, trừ chiếc giường đẩy ra, những thứ khác đều đã bị xáo trộn. Hắn giương mắt nhìn căn phòng ở lầu trên. Xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy được, bài trí ở bên trong vẫn còn ngay ngắn ngăn nắp. Hắn quay đầu lại nhìn động tác bôi trét của cô, "Cô có dự tính gì?"
Cô cúi đầu, động tác ngừng lại, ánh mắt dán chặt lên chai thuốc mỡ trong tay,"Tôi… muốn về Tứ Xuyên…"
"Ừm." Trước kia hắn đã từng nghe cô trả lời như thế, cũng không bất ngờ. "Về nhà sớm một chút."
Hứa Huệ Chanh nghe hắn nói vậy, ngẩng đầu lên, "Tôi… không biết người nhà của mình hiện nay đang ở đâu."
Mấy năm trước Tứ Xuyên bị động đất, nhà cô nằm trong khu vực bị nạn, lúc đó cô không ra được, chỉ có thể nhờ vả Chu Cát Vũ giúp cô hỏi thăm tin tức. Cô phải hết lần này đến lần khác quỳ xin, gã mới ưng thuận. Sau đó tin tức gã mang về là, trước trận động đất, người nhà của cô đã chuyển đến thành phố G rồi. Nơi đó cách tâm động đất rất xa, cho nên ảnh hưởng không lớn.
Cô không biết rốt cuộc thì nhà mình dọn đi đâu, Chu Cát Vũ cũng không chịu tiết lộ địa chỉ chi tiết, chỉ nói là thành phố G.
"Vậy cô đi làm cái gì." Lúc này Chung Định bỗng nhớ lại đêm đó cô say rượu, ở bên ngoài cửa khóc hu hu kêu "Mẹ ơi", tiếng kêu đó rất tủi thân.
"Tôi đi thành phố G đợi trước, sau đó từ từ tìm." Hứa Huệ Chanh nói chân thật, "Đăng báo, lên tivi, chắc là có thể tìm được."
"Thật đúng là tốn sức." Hắn nhếch khóe môi, "Mẹ của cô có phải là không cần cô rồi hay không?"
"Không phải." Cô trở nên có chút kích động, phản bác, "Họ chắc chắn là đang đợi tôi." Tuy rằng cô đã mất tích nhiều năm như thế, nhưng cô tin rằng người thân của mình không hề từ bỏ cô.
Chung Định nhếch miệng cười giễu cợt. Hắn không hiểu thứ niềm tin vững chắc đó của cô đối với tình thân, cũng không thể nào nảy sinh lòng đồng cảm với cô được.
Gia tộc của hắn, đều là đặt lợi ích lên trước nhất. Chung phụ và Chung mẫu chính là kiểu hôn nhân thương trường, cuộc sống sau khi kết hôn cũng gắn bó chặt chẽ với lãi lỗ của công ty. Nghe quen tai, nhìn quen mắt, Chung Định từ sớm đã hiểu được, hắn chỉ là một quân cờ của gia tộc mình, hơn nữa cũng chẳng phải là thứ độc nhất. Nếu như hắn mất tích mấy năm trời, Chung gia sẽ bồi dưỡng một người thừa kế khác.
Chung Định nhìn thật sâu vào đôi mắt của Hứa Huệ Chanh, nơi đó trong veo phản chiếu hình bóng của hắn.
Trước kia hắn cảm thấy đóa hoa Sơn Trà này cực kỳ thú vị, mặc cho xoắn vặn vê nặn thế nào, cô cũng có thể nhẫn nhịn. Nhưng nếu như thật sự nóng lên, cô ta sẽ nhảy ra cắn đối phương một cái. Một khi cắn xong, lại lo lắng sợ sệt trở về trạng thái ban đầu.
Đôi khi hắn cảm thấy ánh mắt của cô rất quen thuộc, thế nhưng lại chẳng nhớ ra được là đã gặp qua ở đâu.
Cứu cô trên xe cáp treo, là suy nghĩ nhất thời của hắn. Hắn cũng chẳng hề ngờ tới, bản thân mình sẽ đi trên con đường hướng thiện thế này. Bất ngờ hơn chính là sau khi ở cùng cô một khoảng thời gian, kỳ thật không thể nói là lâu dài gì, thế nhưng, hắn lại nhìn thấy một con thỏ nhỏ mang đầy thương tích.
Vẻ ngoài của hắn thì xán lạn bất phàm, nhưng nội tâm đã sớm vết thương lỗ chỗ. Còn cô, thì lại vừa vặn ngược lại.
Chung Định hừ nhẹ, nói chuyện cho có lệ, "Tiểu Sơn Trà, chúc cô may mắn."
"Cám ơn anh, Chung tiên sinh." Hứa Huệ Chanh mỉm cười.
May mắn hay không may mắn thì vẫn chưa biết, trong lòng cô đang lo ngại phía bên Chu Cát Vũ. Nhưng mà, cô lại nghĩ, Chu Cát Vũ đã mở miệng trước mặt Chung Định, hẳn là có thể tin tưởng được. Gã đã có một số tiền lớn như vậy, cần gì phải tham lam cái khoản tiền lẻ cô kiếm nữa chứ. Hơn nữa, trước kia hội sở có vài "chị em" không làm nữa, Chu Cát Vũ cũng không làm khó dễ gì nhiều.
Cho nên, gã thật sự sẽ thả cho cô đi rồi chăng.
Sau khi thoa thuốc xong, Hứa Huệ Chanh nhìn căn phòng hỗn loạn, cảm giác chẳng còn chút sức lực. Cô dựa vào mép giường, kéo khóa kéo của áo khoác xuống. Lúc cổ áo chạm vào vết thương, cô rụt người một cái, rồi lại tiếp tục cởi áo. Cô muốn lên căn phòng ở lầu trên nghỉ ngơi, nhưng Chung Định tạm thời chưa có ý muốn bỏ đi, cô không thể bỏ hắn lại.
Chung Định đại khái đã đoán ra chiếc giường đẩy đó dùng để làm gì, hắn không muốn ngồi xuống đó, cho nên đứng ở một bên nhìn xuống dòng xe cộ nườm nượp bên dưới cửa sổ. Sau đó hắn lấy hộp thuốc ra.
Hắn không lên tiếng, cô cũng im lặng.
Sau khi hút hết nửa điếu thuốc, Chung Định mới quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi, "Các cô là thuê tập thể à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!