"Tôi chỉ chiếm một chút chỗ bên mép giường thôi." Tiếng nói của Hứa Huệ Chanh thật thấp và lí nhí.
"Cút."
"Chung tiên sinh." Cô cảm thấy mình hơi bị mặt dày. "Chỉ một chút xíu, chỉ một đêm thôi."
Chung Định lại bật đèn nơi đầu giường lên, vẫn là tư thế nửa ngồi khi nãy. Hắn lành lạnh nhìn về phía cô, không lên tiếng.
Cô bị hắn nhìn chằm chằm đến dựng cả lông măng, dè dặt nói, "Nếu như… anh không chịu, tôi vẫn có thể ngủ trên sofa vậy…" Vừa nói, tay cô vừa vươn ra vịn lên chỗ dựa của ghế sofa.
Khóe miệng hắn nhếch lên, "Lên đây."
Hứa Huệ Chanh như được đại xá, rất sợ hắn sẽ đổi ý, liền vội vàng chạy qua bên giường của hắn. Đồ cô mặc là váy ngủ dài thêm nhung, lúc leo lên giường, còn suýt chút bị vấp một cái. Cũng may, cuối cùng cũng nằm được lên mép giường. Đúng như những gì cô nói, chỉ chiếm chỗ của một người nằm.
Cô kéo một góc chăn qua, đắp lên xong liền không dám cử động lung tung nữa.
Chung Định nghiêng đầu nhìn cô, khoảng cách giữa hai người hơi xa. "Cô khẳng định lúc trở người không bị rớt xuống đất chứ?" Cô liếc nhìn hắn, hơi hơi dịch vào bên trong một chút, sau đó lại nhìn trộm sắc mặt của hắn, cô lại tiếp tục dịch vào trong. "Như vậy chắc chắn sẽ không rơi xuống."
Hắn hừ một tiếng, tắt đèn, sau khi nằm xuống liền lăn qua chỗ cô nằm, một tay vơ lấy cô.
Cô sợ hãi kêu lên thành tiếng, sau đó vội vàng che miệng lại.
Chung Định gẩy gẩy tóc của cô, "Cô không gội đầu."
"Hôm qua gội rồi…" Hứa Huệ Chanh và hắn vẫn cách nhau khoảng cách một cánh tay, cô đoán không được tâm tư của hắn, có chút lo lắng hắn có phải hay không muốn làm cái chuyện kia.
Hắn nghịch tóc cô một hồi, sau đó dọc theo sau ót cô lần xuống dưới, từ nơi cổ áo trợt vào trong chỗ lưng của cô.
Cô cứng người một chốc.
Chung Định không có động tác khác, hắn chỉ nhè nhẹ xoa lên những lằn roi vằn vện của cô, "Không xức thuốc?"
Cô lắc đầu, "Không, cũng gần như khỏi rồi." Ở hội sở, cô trợ lý nhỏ đã giúp cô xử lý. Tuy rằng vẫn còn chút dấu vết, nhưng từ từ sẽ biến mất thôi.
"Để lại sẹo sẽ không đẹp đâu."
"Không đâu… những lần trước cũng không bị sẹo." Cô trợ lý nhỏ cũng từng nói, Vũ ca hạ thủ có chừng mực, vết thương đều là bị thương ngoài da. Hơn nữa, thuốc men sử dụng đều là thuốc ngừa để lại sẹo, dù sao làm cái nghề này, giữ gìn da thịt bên ngoài sạch sẽ vẫn rất quan trọng.
Bởi vì từ nào đó trong lời cô nói, mà động tác trên tay của Chung Định khựng lại, "Từng bị đánh rất nhiều lần?"
Trong bóng đêm, Hứa Huệ Chanh không nhìn rõ được nét mặt của hắn, nhưng nghe giọng điệu, hình như đang giận, "Ừ…" Tiếng này của cô nhỏ đến không thể nào nghe được.
Hắn im lặng, động tác xoa lên vết thương của cô càng khẽ khàng, qua một hồi, hắn mới lên tiếng, "Ngày mai chúng ta trở về, cô trả tiền cho bên đó." Dù sao hắn ở lại thành phố Z cũng chẳng có gì có thể chơi được nữa, chi bằng sớm chút kéo Tiểu Hoa Trà lên bờ.
"Chung tiên sinh, cám ơn anh." Âm cuối của cô lờ mờ để lộ ra cơn nghẹn ngào.
Hắn cười cười, trêu ghẹo nói, "Muốn lấy thân báo đáp?"
Hứa Huệ Chanh nhẹ tiếng đáp lại, "Có thể". Nếu như hắn muốn, cô sẽ không cự tuyệt. Hắn đã giúp cô, mà thứ cô có thể giao dịch, cũng chỉ là tấm thân này mà thôi.
Chung Định kéo cô lại, một tay khác nhéo nhéo chỗ eo bụng của cô, cảm giác mềm nhũn. Hắn chê bai nói, "Cô quá mập."
Cô không lên tiếng. Trước kia hắn đối với thân thể của cô chẳng tỏ ra chút hứng thú nào. Cô cũng biết, tác phong của hắn là mắt cao hơn đầu. Thử nghĩ, tự bản thân của hắn điều kiện cực tốt, tất nhiên sẽ không đói bụng ăn quàng.
Chung Định thuận theo eo của cô, chậm rãi xoa bóp lên trên.
Hứa Huệ Chanh không đau không nhột, ngược lại lại cảm thấy thoải mái. Mà một khi đã thả lỏng, cơn buồn ngủ liền từ từ kéo đến. Cô không hiểu cứ sờ tới sờ lui thế này, bên dưới của hắn có phản ứng hay không, nhưng mà nghe hơi thở của hắn, vẫn còn rất ổn định, hơn nữa hắn vận lực từ tốn, không hề nôn nóng.
Vào lúc này đây, cô đột nhiên nghĩ đến, có thể hắn thật sự không được lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!