Chương 25: (Vô Đề)

Ánh nhìn của Hứa Huệ Chanh vẫn đóng đinh vào cái hình vẽ màu quýt nhạt đó.

Chung Định đợi cả mười phút đồng hồ, thấy cô chẳng có bất cứ động tác gì, hắn cũng liếc nhìn xuống cái hình xăm đó, hỏi, "Cô định nhìn đến lúc nào hả?"

Cô giật nảy mình, lúc này mới ý thức được mình đã ngẩn người từ nãy đến giờ, sau đó thì cô quay trở về với việc chính. Cô đứng dậy, đi qua nhặt lấy cái áo khoác phao của mình lên, phủ lên người hắn ta. "Chung tiên sinh, anh đừng để bị lạnh." Không biết là cảm giác sai hay sao, cô thấy bây giờ hắn ta, đột nhiên suy yếu đi rất nhiều.

"Sau đó?" Hắn nhếch khóe miệng lên. Một người phụ nữ có thể biến màn múa sexy thành một màn múa làm hề, hắn thật sự rất nghi ngờ cô ta có thể gợi lên hứng thú của hắn.

Hứa Huệ Chanh hơi cúi đầu, "Chung tiên sinh, tôi nói thật với anh nhé." Cô ngừng lại, nhìn trộm sắc mặt của hắn, rồi mới tiếp tục nói, "Kỹ thuật của tôi không tốt."

Tuy rằng cô rất nỗ lực để khiến cho khách hàng hài lòng, nhưng cô không dằn cái cảm giác chán ghét trong đáy lòng mình xuống được. Cô còn từng học tập qua phim ảnh, từng thử mô phỏng động tác của những người phụ nữ đó, nhưng hiển nhiên rằng, khách hàng đều không hài lòng. Thậm chí còn có gã khách khiếu nại lên hội sở, kết quả là cô lại bị phạt. Thế là công việc làm ăn của cô càng tệ, ăn đòn cũng càng thêm nhiều, đó hoàn toàn là một vòng tuần hoàn tồi tệ.

Chung Định đưa tay gẩy mái tóc ngắn của cô, "Không phải cô được quán quân sao?"

"Cái đó… Là gặp may thôi…" Kiều Diên có hai đêm là khách hàng của cô, nhưng đều chỉ ngủ một giấc là hết đêm.

"Cho nên?"

"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Cô chỉ là nhắc cho hắn biết, tránh cho hắn lại thêm một trận cười giễu, như thế thì cô sẽ chẳng biết phải điều chỉnh tâm trạng như thế nào nữa.

Hứa Huệ Chanh cởi áo len ra, rùng mình một cái. Cô mặc hai cái áo len, cái áo bên trong khá mỏng.

Cô đang muốn cởi tiếp thì Chung Định cản lại, "Trực tiếp dùng miệng đi."

Cô choàng tỉnh, thầm thở phào nhẹ nhõm một cái, sau đó thì quỳ sấp, phủ xuống nửa thân dưới.

Hắn nhìn thấy đôi tay cáu bẩn cực kỳ của cô, bĩu môi, "Đừng dùng tay chạm vào."

Hứa Huệ Chanh vội vàng thu tay lại, đan chéo ở sau lưng, tỏ vẻ rất luống cuống. Trong giây lát cô nhớ ra gì đó, rồi nhanh chóng dùng tay chà xát đôi môi của mình, lau đi chút nào cái sắc hồng sặc sỡ kia. Sau đó cô lén lút liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn không có phản ứng gì, mới cúi đầu liếm cái thứ đó.

Hắn tốt bụng nâng lên một chút, dễ dàng nhét vào miệng cô.

Hứa Huệ Chanh cảm thấy may mắn vì kích cỡ của hắn.

Cô thấy nó không lớn, khi vào miệng, cũng không căng cứng làm cô khó chịu. Vì thế, đầu lưỡi của cô có thể linh hoạt di chuyển dọc theo hình dáng của nó, từ trên xuống dưới, tới tới lui lui, mút, liếm.

Cơn gió lạnh trong cơ thể Chung Định đã tiêu tan đôi chút. So với trạng thái của Hứa Huệ Chanh, hắn rõ ràng đang không tập trung. Vào lúc này, hắn không hề có chút lòng dạ nào nghĩ đến chuyện trên giường, sự chú ý của hắn vẫn còn tập trung vào cái khe hẹp nơi cơn gió thoát ra. Hơn nữa, kỹ thuật của cô ta, thật sự rất tệ.

Hắn cúi xuống nhìn cô, "Cô có thể có chút đạo đức nghề nghiệp không vậy?" Hiện tại toàn thân hắn đều lạnh căm căm, phản ứng cũng trở nên trì trệ. Đối với động tác liếm mút của cô, hắn không cảm giác gì nhiều.

Cái miệng của Hứa Huệ Chanh căng phồng, lúc ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt cô mang theo tia ai oán. Cô nghi ngờ nơi đó của hắn, có vấn đề.

Chung Định cười lạnh, nhè nhẹ vỗ lên mặt của cô, "Tiếp tục, cố gắng chút."

Cô mệt đến nỗi quai hàm cũng nhũn ra rồi. Khi mũi cô quệt lên đùi của hắn, cô kinh hãi cảm thấy nhiệt độ cơ thể của hắn dường như lại giảm thêm đôi chút. Như vậy thật quá bất thường. Cô hơi hoảng, ngay sau đó liền dùng răng nhè nhẹ cọ xát lên nơi đầu mút của hắn.

Lúc này, cuối cùng hắn cũng bị kích thích.

Khi tất cả xúc giác nhạy cảm đều tập trung ở nơi đó, khí lạnh bên trong người Chung Định bỗng ngừng lại. Hiện tượng lưỡi đao lạnh băng du ngoạn tứ phía bên trong hắn, nay đã dần dần biến mất, nhiệt độ cơ thể của hắn cũng tăng lên.

Còn bên này, Hứa Huệ Chanh lại bị dọa đến phát hoảng.

Cái thứ mềm mềm ở trong miệng cô, bây giờ đã ngóc đầu dậy, đầu của nó chọc, nghẹn sâu ở bên trong họng cô, khiến cho cô phải há miệng lùi ra một nửa. Trước đó cô còn cảm thấy "đồ" của hắn là loại ngắn và thô, nhưng khi thật sự căng thẳng ra, miệng của cô lại không thể nào chứa hết được.

Cô ho khan liền mấy cái, nơi họng vẫn cảm thấy khó chịu.

"Tiểu Sơn Trà, tiếp tục."  Dục vọng của Chung Định đã dâng lên, đáy mắt hắn mù mịt màu khói bụi, hắn đẩy chiếc áo khoác phao trên người xuống, trên mặt hiện lên một vẻ mãnh liệt vận sức chờ phát động.

Biểu cảm đầy nhục dục của đàn ông, Hứa Huệ Chanh đã nhìn thấy rất nhiều rồi. Nhưng người trước mắt này, khiến cho cô cảm thấy vừa xa lạ lại vừa sợ hãi. Cô cố che giấu sự căng thẳng của mình, rồi lại cuốn lấy cái vật hình trụ đó vào trong miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!