Nụ cười của Hứa Huệ Chanh héo đi.
Cô đã sống cuộc đời bán thân nhiều năm, đã thấy qua các loại quan hệ phóng đãng giữa nam và nữ. Trước kia ở trong phòng bao, cũng có khách đổi nhân viên phục vụ cho nhau. Vào cái nghề này, chính là không có quyền chọn lựa khách hàng.
Cô cảm thấy may mắn đó là, bản thân cô không phải đại mỹ nhân gì đó. Đa số thứ mà đàn ông ưa thích, chính là nhan sắc. Còn cô, bởi vì chẳng có gì xuất sắc về mặt này nên phạm vi tiếp khách ngược lại cũng chỉ có một loại. Cô đã từng thử cùng chị em khác tiếp đãi một tên đàn ông, làm như thế lại tương đối bớt việc. Nhưng nếu như bảo cô một mình phục vụ vài gã, cô cảm thấy bận rộn không xuể.
Huống hồ, mấy tên đàn ông trước mắt này, có thể đều có những sở thích khác người, cô sợ bọn chúng đến chết được.
Cô và Chung Định vừa chạm mắt nhau trong một giây thì cô đã thua một trận. Cô liền đảo mắt nhìn chằm chặp vào cổ áo của hắn ta.
Cô không rành hàng hiệu, nhưng cũng có thể nhìn ra chất liệu của chiếc áo này cực kỳ tốt. Trong nháy mắt cô nhớ ra một câu nói: bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong mục nát thối rữa.
Chung Định thấy cô vẫn cứ im lặng, hắn đưa tay chỉ vào gương mặt của cô, trầm giọng hỏi Kiều Lăng, "Thế nào? Nếu không thì đến chơi một vòng?" Lời này nói ra, hoàn toàn không thèm để ý đến ý nguyện của người nữ trong cuộc.
"Một mình mày không có chuyện gì làm, đừng kéo tao theo." Thái độ của Kiều Lăng có chút khinh thường, loại đàn bà dáng vẻ bình thường này, trước nay chưa từng có trong danh sách săn gái của gã.
Chung Định lại liếc về phía Trần Hành Quy.
"Nếu như không vội thì tao cũng rất vui lòng." Trần Hành Quy mỉm cười, "Nhưng mà chút nữa tao còn một cuộc họp."
"Thật đáng tiếc đấy." Chung Định thu tay về, gảy gảy phấn lót dính trên tay, cười nhìn Hứa Huệ Chanh, "Hai đứa bạn của tôi đều không vừa mắt cô."
Hứa Huệ Chanh mím môi, thật ra cô không phải là không hy vọng bọn chúng sẽ chê ghét cô.
Lúc này Chung Định đổi chủ đề, ý mỉa mai nhuộm đầy, "Gà bây giờ, ngoài đường càng ngày càng nhiều, biết vào Sách Lan Câu kiếm khách rồi."
Cô ngừng trệ, hiểu ra rằng hắn đã hiểu lầm mục đích cô đến nơi này, nhưng cho dù có giải thích rằng cô đến đây để mua hàng giảm giá, chưa chắc là hắn ta sẽ tin cô. Lời nói đó của hắn ta, cứ như cảm thấy nghề nghiệp của cô đã trây bẩn cái tên Sách Lan Câu vậy. Cô bắt đầu van xin, "Tiên sinh, tôi sai rồi, sau này tôi không dám đến đây nữa đâu. Xin anh…"
"Xin tôi? Xin tôi cái gì?"
Cô gom lấy can đảm, đứng dậy cúi rạp người trước hắn, vội vàng nói, "Tiên sinh, anh tha cho tôi đi….. tôi sai rồi, tôi sẽ không đến đây nữa đâu."
Chung Định hài lòng dựa vào sofa nhìn cô.
Trước đó biểu hiện của cô ta rất bình tĩnh, còn tỏ ra còn rất nghe lời nữa. Nhưng cuối cùng cũng phải cầu xin tha thứ.
"Đừng nói khó nghe thế chứ, cái gì mà tha hả, tôi lại không trói cô lại, nói ra thì _____" Chung Định đánh ánh mắt đầy thâm ý về phía Kiều Lăng, "Lần trước Kiều Lăng thắng hiên ngang như vậy, tôi thật sự rất hâm mộ đấy."
Hứa Huệ Chanh giật mình, lại không biết phải nói cái gì.
Dựa vào nhiều năm hiểu ý nhau, Kiều Lăng đã hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Chung Định, gã bình luận, "Nhỏ mọn."
Ánh mắt của Chung Định chuyển về phía Hứa Huệ Chanh, "Cô cũng để cho tôi thắng một trận nở mặt nở mày đi, tôi sẽ giới thiệu cho cô một mối làm ăn ngon lành."
Cô nghe hiểu rồi, lại càng thêm hoảng loạn hơn. Ai biết trận cược sau của mấy vị cậu ấm này sẽ như thế nào chứ. Hai lần trước, cô đều rơi vào kết cục cực kỳ thê thảm, cô không cho rằng mình vẫn còn có thể gặp vận đỏ lần nữa. Gần như theo bản năng, cô lắc đầu.
Chung Định nhìn thấy, như không có gì quan trọng, "Tôi không hỏi ý kiến của cô."
Cô nhớ ra rằng hắn đã nói một câu, hắn nghe không lọt được tai câu từ chối. Cho nên, hắn thật sự không cho cô cơ hội để lựa chọn. Móng tay của cô ấn sâu vào lòng bàn tay, làm thế để cô có thể chống lại những chấn động cảm xúc, qua một hồi, cô cay đắng mở miệng, "Nếu như không thắng được..."
"Vậy công việc làm ăn của cô coi như xong." Tư thế của hắn chính là cái loại nắm quyền sinh sát trong lòng bàn tay, "Mãi mãi."
Sắc mặt của Hứa Huệ Chanh càng thêm bệch bạc. Cô không hiểu được làm sao mình lại đắc tội với hắn, rõ ràng là cô vẫn luôn cố né tránh hắn.
Chung Định nhìn dáng vẻ nghi hoặc lẫn kinh sợ của cô, khóe miệng cong lên.
Hắn thừa nhận, cuộc sống dạo gần đây có chút buồn bực, quá mức nhàm chán, cho nên cái loại đàn bà hạ đẳng như vậy, hắn cũng không chê bai. Huống hồ chi, cô ta còn đã từng tham dự hai cuộc đánh cược của hắn, cho nên, hắn rất mong chờ lần thứ ba này.
Chơi vui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!