Chương 8: (Vô Đề)

Sau khi Diệp Hy mất tích, Kiều Mộc Đình thậm chí bỏ luôn khoa cử mà điên cuồng tìm kiếm y.

Kiều Mộc Đình hỏi thăm khắp nơi, không quản mưa gió, nhưng vẫn không có tin tức gì về Diệp Hy.

Sau nhiều lần bị mưa ướt, Kiều Mộc Đình mắc phải bệnh phổi.

Nhưng hắn vẫn không chịu từ bỏ, tìm kiếm Diệp Hy khắp mọi ngõ ngách trong kinh thành.

Có lẽ dáng vẻ bệnh lao của hắn quá đáng thương đã khiến người khác động lòng, cuối cùng hắn được một sĩ tử không muốn tiết lộ danh tính, người này nói từng thấy Trương Hữu Thần đưa thư vào phòng của hắn vào đêm đó, sau đó lại thấy Diệp Hy mặc áo của hắn đi về phía núi Tề Đồng.

Gia đình sĩ tử đó có chút bối cảnh nên đã kể cho Kiều Mộc Đình nghe về những mờ ám ở núi Tề Đồng.

Cuối cùng, người đó thở dài khuyên Kiều Mộc Đình từ bỏ, đừng tự chuốc lấy rắc rối, hắn không thể đấu lại họ được đâu.

Nhưng Kiều Mộc Đình không tin.

[Đừng tin mấy con re

-up truyện của Vân Đạm Phong Khuynh]​

Kiều Mộc Đình viết đơn kiện suốt đêm, sau đó hắn đem đến nha môn, hy vọng quan phủ sẽ giúp mình đòi lại công lý. Nhưng vị quan ấy nhận đơn xong lại bắt Kiều Mộc Đình, đánh hắn ba mươi trượng, nói rằng hắn vu cáo người khác.

Nghĩ lại cũng đúng, một Kiều Mộc Đình nhỏ bé, một Diệp Hy nhỏ bé, không quyền cũng không thế, ai lại vì họ mà đắc tội với những quan lớn quyền cao chức trọng?

Kiều Mộc Đình thực sự không còn cách nào khác, mùa đông năm ấy, hắn kéo lê thân thể hấp hối về lại Túy Hồng Lâu.

Tô Hồng Hạnh nhìn thấy dáng vẻ này của Kiều Mộc Đình, lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Kiều Mộc Đình, nam cao tám thước, quỳ trước mặt Tô Hồng Hạnh, hối hận nói rằng bản thân không nên cố chấp mà hại chết bằng hữu.

Tô Hồng Hạnh gắng gượng không khóc, nàng tiến tới nắm lấy vai Kiều Mộc Đình.

Nàng nói: "Sai không phải là ngươi, cũng không phải là chúng ta. Kiều Mộc Đình, lúc đó ngươi tin vào đúng sai, công lý, bây giờ ngươi còn tin không?"

Kiều Mộc Đình với khuôn mặt tái nhợt, hắn nhìn Tô Hồng Hạnh và im lặng rất lâu.

Tô Hồng Hạnh không để nước mắt rơi, mỉm cười kiên nghị và kiêu ngạo, nàng nói: "Nếu ngươi còn tin, chúng ta chỉ là hai mạng người, không có gì phải lo lắng, tại sao lại không thể đấu với bọn hắn?"

Mắt Kiều Mộc Đình đỏ hoe, hắn vẫn không thể phát ra tiếng.

Tô Hồng Hạnh lại nói: "Ngay cả kẻ nhát gan như Diệp Hy còn dám, chúng ta sợ cái gì?"

"Hắn không phải kẻ nhát gan."

Kiều Mộc Đình cuối cùng cũng mở miệng, mọi cảm xúc dồn nén trong lòng bùng nổ, đau khổ khóc nấc, không ngừng lặp đi lặp lại một câu.

"Hắn không phải kẻ nhát gan."

Tô Hồng Hạnh cúi đầu nhìn, nàng hỏi: "Vậy ngươi có dám không?"

Kiều Mộc Đình khẽ ừ một tiếng, rồi lại ừ một tiếng mạnh mẽ.

"Dám."

[Đúng là bọn ăn cắp truyện dám làm mọi điều luôn đó, hãy ghé Vân Đạm Phong Khuynh nhé]

Tô Hồng Hạnh không muốn liên lụy đến các tỷ muội khác, nàng đóng cửa Túy Hồng Lâu.

Để che mắt người đời, nàng và Kiều Mộc Đình giả làm phu thê. Họ vốn định tìm ra thi thể của Diệp Hy trước, sau đó vào kinh thành kiện lên triều đình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!