Chương 7: (Vô Đề)

Năm Phượng Hoàng thứ ba, ngày 23 tháng chạp.

Đây là trận tuyết đầu tiên, tuyết rơi rất dày, chỉ trong một đêm đã làm gãy nhiều cành cây và mái nhà trong Kinh thành.

Dân chúng bận rộn quét tuyết trên đường, bỗng nhiên, tiếng trống Đăng Văn Cổ* vang lên, làm tuyết trên mái nhà rơi xuống.

* Trống Đăng Văn Cổ: trống kêu oan, biểu tượng của công lý, được đặt ở Công Chính Đường do Tam Pháp Ty quản lý (gồm ba bộ Hình Bộ, Đô Sát Viện và Đại Lý Tự). Vào những ngày nhất định, khi dân đánh trống kêu oan sẽ được nhận đơn và đưa thẳng lên nhà vua. Thời vua Tự Đức, trong kinh thành không ai được phép đánh trống để nhà vua ngự trong Đại Nội không bị nhầm với tiếng trống Đăng Văn.

Có người hiếu kỳ đến xem, họ thấy một nữ tử bị cháy nửa mặt ôm một bộ hài cốt đang ngẩng đầu đánh trống.

Người đó cáo trạng các đại thần trong triều do Tịch Tướng Tịch Quốc Lương cầm đầu, náo loạn khoa cử, coi mạng người như cỏ rác, kết bè kéo cánh.

Nữ Hoàng Vi Chiêu Y rất coi trọng việc này, ngài triệu nữ tử đó vào cung, đồng thời bắt toàn bộ những người bị cáo buộc đến trước mặt mình, đích thân thẩm vấn.

Dưới sự uy nghiêm của Nữ Hoàng, Tri phủ Tô Châu Trương Hữu Thần nhanh chóng thú nhận: Vào ba năm trước, hắn đã cùng với Lý Diệu và Vương Lãng của Hàn Lâm Viện mưu sát các thí sinh đi thi ở Kinh thành.

Trương Hữu Thần khai rằng: Kể từ tiền triều, Tể tướng Tịch Quốc Lương đã có ý định bồi dưỡng lực lượng của mình trong triều.

Ông ta lệnh cho môn sinh Lý Diệu và Vương Lãng tiết lộ đề thi cho những sĩ tử chịu gia nhập, đồng thời họ còn đàn áp những sĩ tử không chịu đồng lõa.

Nhẹ thì tiêu hủy thành tích của họ, nặng thì trực tiếp làm họ biến mất khỏi thế gian.

Trong số đó, có Kiều Mộc Đình.

Nữ Hoàng đọc bài văn của Kiều Mộc Đình, ngài hô to: Quả là người tài xứng làm Trạng Nguyên; rồi ngài ấy lại thương tiếc vì hắn mất ở tuổi xuân.

Ngài ra lệnh cho Lễ bộ in bài văn của Kiều Mộc Đình truyền khắp triều đình và thiên hạ, biểu dương văn tài xuất sắc của hắn, đồng thời không truy cứu những lời hắn từng xúc phạm mình.

Nữ Hoàng còn lệnh cho Đại Lý Tự nghiêm khắc tra khảo Tịch Quốc Lương, ngài muốn làm rõ liệu phía sau còn dính líu lợi ích nào khác hay không, không ngờ Tịch Quốc Lương lại đập đầu vào tường chết trong Đại Lý Tự.

Cái chết của lão Tể tướng tam triều không thể ngăn được miệng lưỡi của dân chúng, những lời như "quan trường thối nát, khoa cử hư tận gốc" lan rộng trong dân gian.

Một thời gian sau, văn nhân khắp thiên hạ thất vọng tận xương, dân chúng cũng oán giận sục sôi, tình hình Vệ Châu vô cùng bất ổn.

Nữ Hoàng vì trấn an lòng dân còn đặc biệt lệnh cho Đại Lý Tự lập "Án khoa cử Kiều Mộc Đình", dù là hoàng thân quốc thích hay trọng thần quan lớn như thế nào, thề phải một lưới bắt hết những người liên quan phía sau.

Trong lúc sự tình càng lúc càng lớn, ta tiễn Tô Hồng Hạnh rời khỏi Kinh thành.

Trên khuôn mặt từng nghiêng nước nghiêng thành của nàng để lại vết sẹo bị lửa thiêu, suốt đời khó mà xóa nhòa.

Thế nhưng nàng cười rất yên bình, trong tay ôm một cái bình sứ trắng.

Ta lại hổ thẹn, "Nếu ta sớm nói cho ngươi biết thân phận của ta, có lẽ ngươi sẽ không phải chịu đựng thế này…"

Tô Hồng Hạnh cười, nàng nói: "Chuyện trên đời này vốn như trăng, có lúc tròn có lúc khuyết, đều có thời cơ và định số. Nếu mọi chuyện đều phải tranh luận về cái "nếu", e rằng chỉ càng thêm không cam lòng."

"Tất cả mọi việc đều do ngươi và Kiều Mộc Đình liên hợp tạo ra hay sao?" Ta hỏi ra nghi vấn luôn làm mình bận lòng: "Cái chết của Kiều Mộc Đình…"

Tô Hồng Hạnh cười khổ, nàng nói: "Bọn ta cũng không còn cách nào khác."

Năm đó, Kiều Mộc Đình thi đi thi lại vẫn không đỗ, nhưng hắn không chịu bỏ cuộc, hắn tin rằng chỉ cần kiên trì sẽ có một ngày được đội mũ miện lông công*.

* Mũ miện lông công: Các quan viên thời nhà Thanh hay đội mũ có lông công (linh vũ) đằng sau. Thời nhà Thanh, lông công là dấu hiệu ban thưởng quân công, không phải quan viên nào cũng có. Nếu có vị quan nào bị tước lông công (rút linh) là do phạm phải tội nghiêm trọng.

Đêm đó, Kiều Mộc Đình lại ở Túy Hồng Lâu chuẩn bị hành trang đi thi vào năm sau, Diệp Hy đang uống rượu bên cạnh bỗng nổi giận, ném mạnh bao hành trang của hắn xuống đất.

Đây là lần đầu tiên Tô Hồng Hạnh thấy Diệp Hy nổi giận đùng đùng.

Diệp Hy chỉ vào Kiều Mộc Đình mắng: "Ngươi muốn làm quan như vậy sao? Ta đã nhìn lầm ngươi rồi, hóa ra ngươi cũng là kẻ lợi dục huân tâm *, một lòng trèo cao!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!