Chương 49: (Vô Đề)

Ta bị giam trong thiên lao đã ba ngày rồi Mẫu Hoàng mới đến xét hỏi ta.

"Mộc Nhi, trong huyết quản ngươi chảy dòng máu của trẫm. Nói cho trẫm biết, vì sao ngươi muốn phản?"

Ta bật cười: "Đại huynh không phải cũng mang dòng máu của Mẫu Hoàng sao, vậy sao Mẫu Hoàng lại xuống tay với huynh ấy?"

Giọng của Mẫu Hoàng như băng mỏng, đầy uy nghi mà không cần giận dữ: "Ai đã nói nhảm với ngươi, Chiêu Nhi sao?"

Ta đáp: "Mẫu Hoàng, người và ta đều có cùng khao khát đối với ngôi vị. Tham vọng có thể thúc đẩy người làm điều gì thì cũng có thể thúc đẩy ta làm điều ấy. Trong người ta chảy dòng máu của người, tất yếu sẽ bước theo dấu chân của người."

Ta mỉm cười, nói tiếp: "Cuộc chiến tranh đoạt vương vị xưa nay không nói đến tình thân, thành vương hay bại tặc, thắng là bay cao nghìn dặm, thua là máu chảy thành sông. Ta đã thua, vậy sao Mẫu Hoàng còn truy hỏi ta làm sao thua nữa?"

Mẫu Hoàng nheo mắt nhìn ta rất lâu, rồi nói: "Kẻ bại không oán, quân cờ đã đặt thì không hối. Không hổ là nhi tử của trẫm. Nể tình mẫu tử, trẫm cho ngươi một điều ước. Hãy suy nghĩ kỹ, muốn gì thì nói."

Ta nói: "Nhi thần muốn gặp Chiêu Nhi một lần."

Sắc mặt Mẫu Hoàng biến đổi, "Chỉ vậy thôi sao?"

Ta đáp: "Nhi thần còn có một số việc chưa thông suốt, trong thiên hạ chỉ có Chiêu Nhi mới có thể giải đáp."

Mẫu Hoàng thở dài một tiếng, quay người rời đi, bóng lưng của người bỗng khiến ta nhớ lại khi còn nhỏ, ta và đại huynh chơi đùa trong cung điện của người, người ở bên pha trà cho chúng ta. Mẫu từ hiền con hiếu, hòa thuận vui vẻ, nhưng giờ đây tất cả chỉ còn là dĩ vãng.

Chẳng bao lâu sau, Chiêu Nhi đến thăm ta, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn ta như thể ta chỉ là một xác chết.

Có lẽ vì mấy ngày không uống nước, giọng ta khàn khàn vô cùng, ta hỏi: "Chiêu Nhi, nói cho ta biết, Tang Thanh còn sống không?"

Chiêu Nhi cười khẩy, lấy ra một tờ giấy, nói: "Tề Mộc Chi, ngươi có biết rằng bức thư mà ta cho ngươi xem chỉ là phần sau do sư tỷ viết riêng cho ngươi, cũng là một phần trong kế hoạch của tỷ ấy. Điều bí mật thực sự mà ngươi muốn biết đều ở đây." Ta nhận lấy tờ giấy, chỉ thấy viết rằng—

"Sư muội, mấy trang sau toàn là nói nhảm, chỉ là ta cố ý viết để lừa Tề Mộc Chi, khiến hắn tin rằng ta yêu hắn sâu đậm, không cần xem."

"Tề Mộc Chi vốn cẩn thận lại xảo quyệt, chưa từng để lại bất kỳ chứng cứ nào, chỉ với ta là còn có chút thật lòng. Ta đành dùng chút thật lòng đó làm con bài."

"Ta đã để lại bức thư này cho Hổ Tử ở tiệm rèn đối diện tửu lâu Vân Lai, dặn hắn rằng nếu một ngày nào đó nhìn thấy tửu lâu Vân Lai diễn rối Mạc Khuyến Học, thì hãy giao bức thư này cho ngươi, và cho hắn kẹo trong ba năm."

"Nếu ngươi thực sự nhận được bức thư này, thì chứng tỏ Tề Mộc Chi đối với ta vẫn còn chút thật lòng, mấy lời nhảm ta viết phía sau sẽ có ích."

"Đến lúc đó, lấy ta làm mồi, hắn nhất định sẽ mắc câu."

Ta không nhịn nổi bật cười, tiếng cười từ sâu trong họng khô khốc, càng thêm khàn đục.

Thật lòng, phải rồi, nếu có thể giữ mãi một câu nói lúc say, mạo hiểm đến tửu lâu Vân Lai để diễn một buổi kịch cùng nàng, chẳng phải chính là thật lòng sao?

Chiêu Nhi lạnh lùng nói:

"Ngày mùng bảy tháng Ba, Hổ Tử đưa thư đến cho ta, ta bắt đầu bố trí kế hoạch theo ý sư tỷ. Ngươi vẫn giữ một chút thật lòng với thế gian, điều ta cần làm là khiến ngươi tin rằng sư tỷ yêu ngươi, khiến ngươi thấy áy náy hối tiếc, làm rối loạn tâm trí ngươi, ngươi tự khắc từng bước từng bước sa vào bẫy."

"Có tình cảm đối với sư tỷ, nhưng vẫn phải có lợi ích điều khiển ngươi. Tề Mộc Chi, ngươi làm mọi thứ đều vì tham vọng vương vị, ngươi thâm nhập khoa khảo, bày mưu tính kế từ lâu nhưng vẫn chưa thể lay chuyển Mẫu Hoàng một chút nào. Sự bại lộ của sư tỷ khiến ngươi suýt nữa để lộ sơ hở trước mặt Mẫu Hoàng, ngươi chỉ càng thêm sốt ruột."

"Mà nếu lúc này ngươi gặp lại Chiêu Nhi, kẻ đáng lẽ ba năm trước đã chết vì tội danh thích sát…"

Ta cười, tiếp lời nàng: "Nếu hắn gặp lại Chiêu Nhi, nhất định sẽ tìm mọi cách để moi ra những chuyện cũ, thậm chí lợi dụng chuyện này để uy hiếp Mẫu Hoàng thoái vị…"

Chiêu Nhi hừ lạnh: "Ngươi nửa đêm cướp xác, dẫn rắn ra khỏi hang, ta chỉ thuận nước đẩy thuyền, mời ngươi vào bẫy. Ngươi đã quen coi người khác là quân cờ, bày mưu tính kế vì lợi ích riêng, thì cũng nên nếm thử cảm giác bị chính quân cờ lật đổ."

"Vậy là… đêm đó khi nàng nói muốn nghe Mạc Khuyến Học, nàng đã sắp đặt rồi?!" Ta cười đến rơi cả nước mắt, gào lên: "Khi đó nàng đã tính toán ta rồi. Tại sao, nói cho ta biết, tại sao!"

Chiêu Nhi lạnh lùng nói: "Tề Mộc Chi, ngươi có biết vì sao sư tỷ muốn nghe Mạc Khuyến Học không? Và vì sao nàng lại giết những quan viên đó?"

Phụ thân của Tang Thanh là một tú tài, suốt đời lấy khoa cử làm mục tiêu, miệt mài đèn sách, mặc kệ sự đời bên ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!