Kinh thành vẫn yên ả như mọi ngày, nhưng bên dưới bề mặt không ai hay biết, sóng ngầm dữ dội đang âm thầm nổi lên. Một số quan viên triều đình, quý tộc địa phương lần lượt tử vong, có người bị sát hại, có người bệnh chết, cũng có người chết vì tai nạn, và khoảng cách thời gian giữa các cái chết ấy hoàn toàn tự nhiên, không chút dấu vết liên kết nào để Đại Lý Tự truy xét.
Ta không khỏi khâm phục tài năng của Tang Thanh, dường như nàng đã nghĩ ra từng cách chết cho mỗi con mồi, giống như khi nàng trồng rau, từ gieo hạt đến thu hoạch luôn cần mẫn tỉ mỉ.
Điều duy nhất khiến ta khó hiểu là trong số người chết, ngoài những kẻ có trong danh sách của ta, còn có các quan viên lớn nhỏ khác, một số cái tên ta thậm chí còn không nhớ nổi, chỉ biết họ là các tú tài từ các nơi được tuyển chọn qua các kỳ thi.
Ta không hỏi Tang Thanh có phải nàng ra tay hay không, ta nghĩ rằng bất kể thế nào, tình thế hiện tại vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ta.
Mẫu hoàng liên tiếp mất đi các đại thần, cơn giận dữ nổi lên. Bà là người thông minh, tự nhiên có thể nhạy bén nhận ra có kẻ nào đó đang âm thầm lộng hành.
Mẫu hoàng triệu ta vào cung, ta như mọi lần vẫn giả vờ làm nũng than thở: "Nhi thần vất vả lắm mới giành được xuất xem tuồng ở Mai Viên, mẫu hoàng đột ngột gọi nhi thần tới làm hại nhi thần không xem được, mẫu hoàng phải đền bù cho nhi thần đấy."
Mẫu hoàng vẫn như thường lệ, mỉm cười nhìn ta, nói: "Nhìn ngươi xem, lớn chừng nào rồi mà vẫn như tiểu hài tử, thế này làm sao trẫm có thể yên tâm giao giang sơn xã tắc lại cho ngươi sau trăm tuổi."
Ta vội vàng xua tay, ấp úng nói: "Mẫu hoàng đừng nói điều này với nhi thần, nhi thần nghe mà đau đầu. Mẫu hoàng thiên thu vạn đại, nhất thống tứ hải, nhi thần chỉ mong làm một con sâu gạo sống qua ngày thôi."
Mẫu hoàng bị ta chọc cười, giơ tay xoa đầu ta chậm rãi như khi còn nhỏ: "Người ngoài đều nói Vinh Vương không chí tiến thủ khó mà thành tài, nhưng trẫm lại thích nhất bản tính tự do tự tại, không ham danh lợi của Mộc nhi. Ngươi còn nhớ con mèo Phong Cốc mà trẫm nuôi không?"
Ta đáp: "Đương nhiên là nhớ, đó là con mèo mẫu hoàng yêu quý nhất, chỉ tiếc nó không hiểu lòng mẫu hoàng, lại bỏ trốn mất."
Mẫu hoàng lắc đầu, nói: "Do trẫm sai người giết nó, ngươi có biết vì sao không?"
Lòng ta bỗng trở nên lạnh lẽo nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười vô tư, ta lắc đầu.
Mẫu hoàng nói: "Trẫm yêu nó vì nó lười biếng vô lo, nếu nó mãi như vậy, trẫm tự nhiên sẽ bảo hộ cho nó ấm no, hưởng nắng ấm cả đời. Nhưng rồi một ngày nó thay đổi, trở nên hiếu thắng hiếu chiến, học theo mèo khác đi bắt chuột. Ngươi nói, trẫm có thiếu mèo biết bắt chuột không? Trẫm chỉ thích những gì trước sau như một."
Mẫu hoàng ngừng một chút, khẽ vỗ đầu ta như khuyên nhủ, lại như cảnh báo.
Bà nói: "Mộc nhi, ngươi phải mãi mãi như thế này, đừng để mẫu hoàng phải thất vọng."
Ta vẫn cợt nhả như thường lệ.
Rời hoàng cung, không hiểu sao ta lại đi tới viện nhỏ của Tang Thanh. Tang Thanh đang trồng rau, liếc nhìn ta một cái, hỏi: "Sao trông ngươi vậy? Sắc mặt còn tệ hơn cả rau héo."
Ta trầm giọng đáp: "Đói rồi, có gì ăn không?"
Tang Thanh trừng mắt, lườm một cái thật lớn, "Lại đến ăn chực à." Nói xong, nàng cũng chẳng quan tâm đến ta, tiếp tục trồng rau của mình.
Vườn rau sau viện của Tang Thanh được nàng chăm sóc nên xanh tươi tốt, nàng thường ngắt những ngọn rau non mới xanh, rồi xào ngay tại chỗ, hương thơm nức mũi còn quyến rũ hơn bất kỳ sơn hào hải vị nào ta từng ăn.
Ta thấy thật kỳ lạ, cũng chính vì vậy mà thường lui tới viện của nàng ăn chực.
Tang Thanh xào rau và hầm cháo.
Khi múc cháo, nàng thờ ơ hỏi ta: "Nữ Hoàng lại gây khó dễ cho ngươi đúng không?"
Ta hơi cau mày, có chút không vui.
Ta chưa bao giờ muốn thừa nhận rằng mình thực sự khó lòng chống đỡ được sự uy nghiêm của mẫu hoàng, càng không muốn ai nhận ra mặt yếu đuối ấy của mình. Sắc mặt ta càng thêm khó coi.
Tang Thanh nhìn ta một cái, bất ngờ bóp miệng ta, mạnh mẽ đút một muỗng cháo nóng hổi vào miệng. Ta bị nóng đến nhăn mặt, không nhịn được mà trừng mắt nhìn nàng.
Tang Thanh nói: "Có gì to tát đâu, đừng có mất mặt ở đây."
Ta cúi đầu, cháo là loại cháo gạo đỏ nàng thường nấu, bên trong có thêm đậu phộng và đậu đỏ, còn cho thêm đường đỏ. Ta chầm chậm nếm, vị ngọt dịu ngấm dần, xoa dịu nỗi bực dọc trong lòng ta.
Thế nhưng màu đỏ như máu của cháo lại khiến ta nhớ tới cảnh từng thấy đôi tay của Tang Thanh nhuốm đầy máu tươi, nó khiến ta buộc phải tỉnh mộng khỏi chút tưởng tượng về những ngày tháng bình yên, nhắc nhở rằng mối quan hệ giữa ta và Tang Thanh tuyệt đối không nên là bình dị và êm đềm như thế.
Ta không nên dễ dàng bị nàng an ủi như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!