Chương 41: (Vô Đề)

Đúng vậy, ta là A Tang, cũng là Tang Thanh.

Ta không chết trong vụ hỏa hoạn ở Văn Viễn Thư Viện, vì ngọn lửa ấy là do chính tay ta phóng. Để lợi dụng Kim Ngọc Lang báo thù, ta nhất định phải kích thích hắn thật mạnh. Không ngờ hắn lại vô dụng đến vậy, làm nam sủng cho vị Nữ Hoàng bại hoại ấy mà vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Ánh mắt mà Kim Ngọc Lang nhìn ta ẩn chứa điều gì, ta có thể thấy rõ. Chính vì có tình cảm đó mà hắn trở thành kẻ dễ lợi dụng nhất.

Ta đã bị Nữ Hoàng hại đến nhà tan cửa nát, lang bạt học nghệ cũng chỉ vì mong một ngày có thể trả thù. Vì biết rằng việc vào cung để giết Nữ Hoàng không dễ, ta đã cải trang và thành thân với viện trưởng của Văn Viễn Thư Viện, hy vọng tìm được cơ hội từ các sĩ tử nơi đây.

Ta chờ đợi suốt nhiều năm mới gặp được Kim Ngọc Lang.

Kim Ngọc Lang thường xuyên đến thư viện gây chuyện, hắn là kẻ ăn chơi trác táng đúng nghĩa, nhưng qua vài lần giao đấu, ta nhận ra hắn vốn không xấu xa, chỉ là con người tùy tiện, nóng nảy, coi như có chút bản lĩnh. Quan trọng nhất là hắn xuất thân giàu có, gia sản hùng hậu.

Khi ta phát hiện Kim Ngọc Lang vào thư viện để trả thù ta, ta cũng đồng thời nhắm đến hắn. Dù Kim Ngọc Lang thích gây chuyện, nhưng cách thức hắn dùng chỉ là trò của các tiểu hài tử. Ta đã vài lần nhỏ nhẹ dạy dỗ để hắn càng thêm bực tức. Đối với người như Kim Ngọc Lang, đuổi theo không buông chỉ khiến hắn xem thường. Chỉ khi khơi dậy khao khát chinh phục của hắn, hắn mới dần trở thành quân cờ của ta.

Quả nhiên, khi liên tiếp không thắng được ta, lòng hiếu thắng của hắn càng dâng cao.

Hôm ấy, hắn cuối cùng không kiềm được, cầm hai thanh kiếm đến tìm ta, nói muốn quyết đấu phân thắng bại. Hắn muốn đấu, ta liền chiều theo.

Kim Ngọc Lang không phải đối thủ của ta, không những vậy, hắn còn do dự.

Ta cố ý để lộ sơ hở, chỉ cần hắn nhẫn tâm đâm là có thể chiến thắng. Thế nhưng hắn lại rút kiếm kịp thời, ngược lại bị ta đâm trúng.

Kim Ngọc Lang ngã ngồi xuống đất, mặt buồn bã, nói: "Ta thua rồi."

Ta ngồi xuống đối diện với hắn, nhìn hắn và nói: "Ngươi biết rõ là bị ta tính kế nên mới thua, chẳng lẽ không thấy chiến thắng của ta không vinh quang sao?"

Kim Ngọc Lang hừ một tiếng, đáp: "Thắng là thắng, thua là thua, Kim Ngọc Lang ta không tìm cớ cho mình. Muốn giết muốn chém, tùy ngươi."

Bộ dạng cứng cỏi của hắn thật sự rất thú vị, ta không kiềm được mà nâng cằm hắn lên.

Kim Ngọc Lang sững sờ nhìn ta, vẻ mặt ngỡ ngàng càng thêm thú vị.

Hắn có chút căng thẳng, nhưng vẫn tỏ vẻ ra oai, hỏi: "Ngươi định làm gì?!"

Ta đáp: "Cho ngươi một cơ hội, cược với ta lần nữa. Nếu ngươi thua, hãy rời khỏi Văn Viễn Thư Viện. Nếu ngươi thắng, ta sẽ để ngươi tùy ý xử trí."

Kim Ngọc Lang có chút ngẩn ngơ: "Tùy ý xử trí là sao?"

Ta đáp: "Ngươi muốn làm gì, ta sẽ cho ngươi làm điều đó."

Kim Ngọc Lang ngẩn người một lát, sau đó nhanh chóng nhếch môi nở nụ cười không chịu thua. Nhưng ta rõ ràng thấy tai hắn đỏ lên.

Hắn đồng ý: "Cược thì cược."

Ta mỉm cười: "Ngươi không hỏi ta sẽ cược điều gì sao?"

Kim Ngọc Lang nói: "Bất kể cược cái gì, ta cũng sẽ thắng." Ta thấy thú vị, hỏi lại: "Nếu như ta muốn ngươi thi đỗ trạng nguyên thì sao?"

Kim Ngọc Lang khựng lại, nhưng rất nhanh liền mạnh miệng đáp: "Vậy ta sẽ trở thành trạng nguyên cho ngươi xem."

"Ngươi có biết, kẻ mạnh miệng như ngươi thường sẽ không có kết cục tốt đẹp?"

Kim Ngọc Lang, tên này quả thực thích đẩy ta vào thế tiến thoái lưỡng nan, liền đáp: "Ngươi có biết, kẻ ngay cả nói cũng không dám, phần lớn chẳng làm nên trò trống gì. Ngươi cứ chờ xem ta trở thành trạng nguyên như thế nào."

Ánh mắt Kim Ngọc Lang bừng bừng tự tin, tràn đầy kiêu ngạo và quyết tâm sau vụ cược với ta. Nhưng ta biết, hắn sẽ rơi vào cái bẫy của ta, càng lúc càng lún sâu.

Ban đầu ta nghĩ hắn sẽ dựa vào gia thế, bởi lẽ với tài lực của Kim gia, mua một chức quan đâu phải chuyện khó khăn. Thế nhưng, điều khiến ta ngạc nhiên là hắn thực sự muốn tự lực cánh sinh.

Câu nói "thắng là thắng, thua là thua" của hắn xem ra không phải lời nói suông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!