Sau khi Thường Tề Tinh nhận tội và đền tội, tự nhiên Đào Lệ cũng được thả tự do.
Khi biết tin Thường Tề Tinh tu sat, Đào Lệ tỏ ra rất bình tĩnh, nàng ta xin phép Tằng Tri Hứa nhận lại thi thể của Thường Tề Tinh, đưa y về quê hương để an táng.
Tằng Tri Hứa đồng ý.
Dưới tay nghề xếp cẩn thận của ngỗ tác, vết thương trên cổ của Thường Tề Tinh được khâu lại bằng kim chỉ một cách tỉ mỉ, trông giống như y chỉ đang ngủ say vậy.
Đào Lệ đứng bên cạnh Thường Tề Tinh, nàng nhìn y một lúc, một giọt nước mắt rơi xuống, nhưng rất nhanh được nàng lau đi.
"Phụ thân ta cũng là do hắn giết sao?" Đào Lệ bình tĩnh hỏi.
Ta không nói được gì, chỉ có thể gật đầu.
Đào Lệ cười khổ, "Ta đoán được đại khái nhưng ta không để bản thân suy nghĩ sâu hơn nữa."
Ta hỏi Đào Lệ, tại sao lúc đó nàng ta lại ra ngoài nhận tội thay cho Thường Tề Tinh?
Đào Lệ nói, nàng phát hiện ra cái chet của Trang Côn và những người trước đó đều liên quan đến Thường Tề Tinh, lúc đầu nàng không hiểu tại sao y lại làm vậy.
Những tiếng pháo trong lễ tang của Trang Côn khiến nàng nhận ra, có thể Thường Tề Tinh đang báo thù, y đang báo thù cho phụ thân của nàng.
Vì vậy, Đào Lệ chọn cách không ngăn cản.
Sau đó, Đào Lệ lại nghĩ, rõ ràng Thường Tề Tinh rất ghét Đào Hành Như, sao lại có thể báo thù cho ông ấy?
Vậy chỉ có một khả năng, y đang chuộc tội.
Đào Lệ có thể sắp xếp rõ ràng những mối liên hệ phức tạp trong đó.
Nhưng sự thật hiển nhiên lại giống như một hố đen khổng lồ có thể nuốt chửng nàng mãi mãi.
Vì vậy, Đào Lệ không cho phép bản thân suy nghĩ sâu hơn nữa.
Sau đó, Thường Tề Tinh nhiều lần bị ám sát, Đào Lệ nhận ra chắc hẳn y đang điều tra điều gì đó mà bị người ta theo dõi.
Để hợp tác với y, Đào Lệ giả vờ muốn sát phu, nhằm làm cho những kẻ muốn truy sát Thường Tề Tinh mất cảnh giác, tranh thủ thời gian cho y.
Sau đó, Thường Tề Tinh đề nghị hoà ly với nàng, Đào Lệ đoán y hẳn là đang chuẩn bị có hành động lớn, để bản thân không trở thành gánh nặng cho y nên nàng đã đồng ý.
Ta nhìn Đào Lệ, không thể phủ nhận một điều, nàng ta rất thông minh.
Đào Lệ và Thường Tề Tinh rõ ràng là một cặp đôi chưa bao giờ chia sẻ tâm tư với nhau, thế nhưng lại hiểu được suy nghĩ của đối phương hơn bất kỳ ai khác.
Cuối cùng Đào Lệ thở dài, nàng hỏi ta, Thường Tề Tinh có nói gì trước khi chet không.
Ta nói, y chỉ nhìn chằm chằm vào mái hiên, nhìn lên bầu trời phía sau.
Đào Lệ ngẩn người một lúc, khẽ cười, cuối cùng cũng bật khóc.
Thực ra, cuộc sống của Đào Lệ ngày xưa không hề dễ dàng.
Nàng rất thích toán học, nhưng Quốc Tử Giám không nhận nữ học trò, nàng không thể nghe phu tử* giảng bài như những học trò khác.
* Phu tử () là một từ Hán Việt, thường dùng để chỉ một người thầy, một học giả, hoặc một người có tri thức uyên thâm. Trong văn hóa Trung Hoa cổ đại, "phu tử" thường dùng để tôn kính gọi các bậc thầy như Khổng Tử (), Mạnh Tử (), v.v.
Như lời kể lúc trước, Đào Lệ tuy là người có tình cảm đơn thuần, nhưng đầu óc lại linh hoạt, không lâu sau nàng đã tìm được chỗ lý tưởng để nghe lén bài giảng – trên mái nhà.
Đừng xem thường Đào Lệ, thân hình tuy nhỏ bé mà leo tường rất nhanh nhẹn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!