Muốn tiếp cận Đào Lệ cũng không phải chuyện gì khó.
Ta nhờ Tăng Tri Hứa tìm giúp vài bản đơn lẻ toán học, lại mua thêm bộ y phục của Thừa Phong thư viện.
Thừa Phong thư viện là thư viện đầu tiên dành cho nữ tử ở Vi Chu. Chuyện này xin dành để kể sau.
Chỉ nói lúc này, ta giả làm một học trò ngoan ngoãn, gõ cửa nhà Đào Lệ.
Đào Lệ đương nhiên không nhận ra ta nhưng nàng nhận ra y phục trên người ta.
"Thừa Phong thư viện sao?"
Ta khom người, nói: "Vâng, học trò cố ý tới đây thăm hỏi Đào Lệ tiên sinh."
Đào Lệ mặt không đỏ, tim không đập mà đáp: "Nàng ấy không có nhà."
Ta: "…"
Chẳng phải những người nghiên cứu học thuật đều là người ngay thẳng sao? Sao người này lại nói dối không chớp mắt?
May mà ta có bí kíp.
Ta lấy vài bản đơn lẻ ra, thở dài nói: "Làm sao bây giờ, có vài chỗ ta không hiểu nên chịu cảnh ngàn dặm xa xôi đến kinh thành…"
Từ lúc Đào Lệ thấy ta lấy bản đơn lẻ ra, ánh mắt nàng sáng lên. Nàng mở rộng cánh cửa, dứt khoát nói: "Vào đi."
Ta giả vờ khó xử: "Lúc nãy người vừa nói Đào Lệ tiên sinh không có nhà…"
Đào Lệ: "Lừa ngươi đấy, chính là ta."
Người này, quả thật ngay cả việc bịa chuyện cũng chẳng thèm.
Để kéo gần khoảng cách với Đào Lệ, ta cố ý nhờ nàng giảng bài cho ta.
Giảng đến lần thứ năm, Đào Lệ nghi ngờ hỏi: "Đầu óc này của ngươi có thể học toán hả? Quả nhiên Thừa Phong thư viện gặp ai cũng dạy được."
"…" Ta nhịn.
Ta nói: "Thật ra, học trò rất ngưỡng mộ tiên sinh. Năm đó, tiên sinh dũng cảm theo đuổi phu quân, chạy trốn vì tình, đúng là thể hiện tinh thần bất khuất của nữ nhân. Học trò này cũng muốn giống như tiên sinh, làm một người dũng cảm theo đuổi bản thân."
Đào Lệ bình tĩnh nhìn ta, ta nghi ngờ nàng ta không hiểu ta đang nói gì.
Ta lại nói: "Hẳn là tiên sinh không biết, chuyện tình yêu của ngài và Thường Tề Tinh, đã sớm được người đời ca tụng… Mọi người đều muốn biết hai vị làm sao mà nên duyên."
"Ồ." Cuối cùng Đào Lệ cũng hiểu, nàng vẫn bình tĩnh đáp một tiếng: "Đều là lời đồn thổi, hắn không thích ta."
Ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Đào Lệ nói thật nhanh: "Hắn cưới ta là vì lúc đó ta đi tìm hắn, hắn sợ danh tiếng của ta bị ảnh hưởng."
Ta trợn mắt há hốc mồm.
Đào Lệ lại nói: "Nhưng ta thích hắn."
Ta kinh hãi đến thất sắc.
Đào Lệ hỏi: "Trông ta không giống người biết yêu sao?"
Ta câm nín, quả thật không giống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!