Chương 1: Phần 1. Hồng Hạnh

Mở đầu——

Mùa thu năm Phượng Hoàng thứ ba.

Buổi trưa ở thành Tô Châu là lúc náo nhiệt nhất, trên phố kẻ bán người mua, người qua kẻ lại.

Có mộy tòa tháp cao đứng sừng sững bên bờ Lâm Giang, lan can chạm trổ ngọc, vừa yên tĩnh vừa tao nhã lại có phần mới mẻ, chính là tửu lâu cao nhất thành Tô Châu: Thanh Vân Lâu.

Vì cái tên mang ý nghĩa tốt lành này, không ít sĩ tử trước khi lên kinh ứng thí đều đến đây dạo một vòng, mong lấy điềm may.

Lâu dần, có một truyền thuyết xuất hiện. Tương truyền chỉ cần uống một chén Trạng Nguyên tửu tại nhã gian trên tầng cao nhất, người đó sẽ thăng quan tiến chức, một bước lên mây.

Hôm nay, trước cửa Thanh Vân Lâu càng thêm huyên náo ồn ào——

"Mau đi xem, mau đi xem! Lại có người n/hả//y l/ầ/u rồi!

Trên ban công nhã gian của Thanh Vân Lâu, một chàng thư sinh nho nhã, dung mạo tuấn tú đang đứng tại đó.

Tay chàng cầm một vò rượu, nửa thân người lơ lửng bên ngoài, chao đảo như muốn rơi.

Dưới lầu có không ít người đứng xem náo nhiệt, có người còn đang cắn hạt dưa, mọi người đều thấy việc này không lạ cho lắm.

Dù sao mỗi năm đều có không ít sĩ tử thi rớt, càng nhiều hơn nữa là những kẻ thi rớt đòi tìm chet tìm sống, luôn than thở tài hoa không gặp thời, số mệnh bất công.

Nhưng thật sự dám nhảy từ trên lầu xuống thì không có một ai.

Thông thường, phần lớn người đứng lên đó than khóc chỉ để nổi mặt, hiệu quả như mong muốn là được rồi, đâu có ai thật sự muốn đùa giỡn tính mạng của mình.

Người xem náo nhiệt đã quen với những màn khoe danh lợi này rồi, lời nói mỉa mai lại càng nhiều hơn.

Mọi người thi nhau cười nói, mặt mày hí hửng hô: "Nhảy đi! Sao không nhảy nữa! Làm dứt khoát cái nào!"

Thư sinh uống say, người ta cười, chàng cũng cười theo, trông như điên như dại.

Chỉ có chưởng quỹ của Thanh Vân Lâu là hoảng sợ, ông chỉ vào thư sinh đó la lớn: "Mau, mau, mau lên! Mau kéo hắn xuống cho ta!"

Rất nhanh, tiểu nhị mồ hôi đầm đìa chạy tới báo: "Cửa nhã gian bị khóa từ bên trong rồi, còn chắn nhiều bàn ghế, tiểu nhân đẩy không ra!"

Chưởng quỹ giậm chân: "Nếu xảy ra chuyện chết người, ta còn làm ăn gì nữa!"

Có người xen vào: "Chưởng quỹ, ngài nhìn hắn kìa, chỗ nào giống muốn tu sat…"

Thư sinh buông tay, vò rượu rơi xuống vỡ tan tành bên chân người nói chuyện, mùi rượu bốc lên khắp nơi, người xui xẻo suýt bị vỡ đầu thì tức giận chửi rủa.

Thư sinh cười lớn, tiếng cười khàn khàn phát ra từ sâu trong cổ họng khiến chàng trông dữ tợn như ác quỷ đến từ địa ngục.

Đột nhiên, thư sinh lớn giọng mắng: "Vi Chiêu Y, ngươi là yêu nữ mưu triều soán vị, hại nước hại dân, giết cha thí con! Ngươi hại trung lương, dùng người không đúng, dung túng nam sủng, ngươi không biết xấu hổ!"

Lần này không ai dám cười, Vi Chiêu Y chính là Nữ Hoàng đương triều đó! Giữa ban ngày ban mặt chửi ngài ấy, đúng là không muốn sống nữa rồi.

Chưởng quỹ mặt mày xanh mét chỉ vào thư sinh điên: "Còn đứng đó làm gì, phá cửa, kéo hắn ra đây, bịt miệng lại cho ta! Đánh chet luôn cũng được!"

Bọn tiểu nhị lấy dụng cụ, tất tả chạy lại. Chẳng bao lâu sau đã nghe trên lầu vang lên tiếng đập cửa ầm ầm.

"Rầm" một tiếng, cửa gỗ đổ ầm. Bọn tiểu nhị xông ra ban công vây quanh thư sinh.

Thư sinh không biết rút từ đâu ra một thanh trường kiếm, xoay kiếm một vòng, ép bọn tiểu nhị không dám tiến lên.

Gió nhẹ thổi qua, thổi tung mái tóc rối bù trước mặt thư sinh, lúc này mới có người để ý, trên gương mặt cương nghị nhưng non nớt của chàng có hai dòng nước mắt, cùng với nỗi tuyệt vọng không thể nói thành lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!