Ánh mắt chạm phải Ngu Thư Niên, Bách Dịch Nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn lại, hắn hắng giọng thật mạnh: "Khụ."
"Tôi đi gửi đồ trước, cậu ngồi đó đợi tôi nhé."
Bách Dịch Nhiên xách giá vẽ lên, bỏ đi, không cho Ngu Thư Niên cơ hội để nói chuyện.
Bóng lưng cao lớn, thẳng tắp, nhưng lại toát ra vẻ lúng túng, bối rối.
Những địa điểm du lịch được truyền tai nhau trên mạng, chưa bị bóc mẽ ảnh giả, tuy không được xếp hạng cảnh quan cấp A, nhưng phong cảnh chắc chắn cũng không tệ.
Buổi chiều, những du khách leo núi từ sáng sớm, lúc này đã lần lượt đi xuống.
Người ít đi, dưới bóng cây râm mát, không gian trở nên yên tĩnh hơn.
Phàn Thiên Vũ phe phẩy chiếc quạt trong tay, nóng đến mức phải kéo cổ áo: "Học sinh giỏi, cậu có nhìn thấy anh Bách nhà tôi đâu không?
"Sau khi giúp Lỗ Luân Đạt bê đồ đạc lên xe của giáo viên, quay đầu lại đã không thấy Bách Dịch Nhiên đâu. Cậu ta nhìn thấy Ngu Thư Niên đang ngồi một mình ở phía xa. Ngu Thư Niên hất cằm về phía Bách Dịch Nhiên, nói:"Cậu ấy đến chỗ gửi đồ rồi, cậu cũng ở đây đợi một lát đi."
Phàn Thiên Vũ gật đầu, sau đó hỏi: "Ê, học sinh giỏi, cậu không về cùng bọn họ sao? Tôi thấy giáo viên của các cậu hình như chuẩn bị về rồi."
"Chơi ở đây một ngày, ngày mai tôi về.
"Ngu Thư Niên đưa tay lên che nắng, nhìn về phía cổng của điểm gửi đồ. Sau khi sắp xếp xong xuôi, Bách Dịch Nhiên quay lại, cầm theo ly nước chanh mà Ngu Thư Niên để quên trên bàn:"Đi thôi."
Phàn Thiên Vũ là người hưởng ứng đầu tiên: "Đi thôi, đi thôi, ngồi đây cả buổi chiều, chân tôi tê cứng hết cả rồi, tôi đi gọi Lỗ Luân Đạt.
"Nói xong, cậu ta vui vẻ chạy đến kéo Lỗ Luân Đạt. Con đường nhỏ lên núi khá hẹp, không đủ chỗ cho nhiều người đi cùng lúc. Hai bên đường còn có cành cây vươn ra, lúc đi lên núi phải cẩn thận né tránh."Ở đây đều trồng cây có múi, chỉ là chưa đến mùa.
"Vừa nói, Bách Dịch Nhiên vừa tiện tay hái một quả quýt được bọc trong giấy, bóc ra, quả quýt bên trong vẫn còn xanh. Hắn ra tay quá nhanh, Ngu Thư Niên sững người:"Hái như vậy được phép sao?"
Không phải là khu du lịch chính thức, khu vườn cây ăn quả này đương nhiên cũng không thuộc khu du lịch, khả năng cao là do tư nhân thầu.
"Không được phép, quả chín rồi thì muốn hái bao nhiêu cũng được, còn quả chưa chín mà hái sẽ bị phạt tiền. Nhưng mà khu vườn này là của nhà tôi, cậu cứ hái thoải mái."
Bách Dịch Nhiên không hề sợ hãi, ném vỏ quýt xuống gốc cây, bóc một múi quýt đưa cho Ngu Thư Niên: "Ăn cũng được, nhưng chắc chắn là không ngon bằng lúc chín, lần sau, cậu đến đây vào đúng mùa, còn có thể vừa hái vừa ăn.
"Nếu là quýt ngọt, Ngu Thư Niên sẽ không hứng thú. Quả quýt xanh khá to, không biết là giống gì, to bằng quả bưởi da xanh, múi quýt mọng nước, tép quýt không rõ ràng, chua nhưng không chát, hậu vị thoang thoảng hương thơm đặc trưng của trái cây họ cam quýt, còn có chút ngọt. Một múi quýt, Ngu Thư Niên chỉ cắn một nửa. Bách Dịch Nhiên nhìn múi quýt nhỏ xíu, Ngu Thư Niên cũng phải chia ra làm hai miếng để ăn, giống như mèo con ăn vậy. Cảm thấy cậu thích, Bách Dịch Nhiên liền đưa hết số quýt trong tay cho cậu, còn nói:"Không đủ ăn thì hái thêm."
"Phía trước còn có quýt giống khác, đi, chúng ta đến đó hái một ít để nếm thử.
"Bách Dịch Nhiên hào hứng dẫn Ngu Thư Niên đi vào vườn quýt. Loại quýt này không có bán trên thị trường, còn mấy tháng nữa mới chín, ít nhất cũng phải một tháng sau mới được thu hoạch. Đương nhiên là trên thị trường sẽ không bán những quả này. Muốn ăn thì chỉ có thể vào vườn quýt. Lỗ Luân Đạt và Phàn Thiên Vũ đi phía sau, thấy bọn họ đổi hướng, liền vội vàng đuổi theo. Phàn Thiên Vũ bỗng nhiên đưa tay ra cản Lỗ Luân Đạt lại:"Đi chậm thôi, chúng ta giữ khoảng cách với hai người họ một chút."
"Hả?" Lỗ Luân Đạt khó hiểu: "Tại sao?"
Phàn Thiên Vũ nhìn cậu ta với ánh mắt đầy ẩn ý: "Đừng hỏi, đợi đến khi nào đầu óc mày phát triển đến trình độ của tao thì mày sẽ hiểu."
Lỗ Luân Đạt: "...
"Còn phát triển, cái đầu óc bét lớp của mày to bằng hạt vừng à? Bách Dịch Nhiên thỉnh thoảng cũng đến vườn quýt giúp đỡ khi rảnh rỗi. Hắn rất quen thuộc đường đi ở đây, vừa đi vừa hái."Đủ rồi, đừng hái nữa, hái nhiều quá tôi ăn không hết, lãng phí lắm." Ngu Thư Niên còn chưa ăn xong một quả, Bách Dịch Nhiên đã hái gần đầy túi, tay cầm không hết, còn dùng áo khoác làm túi đựng tạm thời, hái hết quýt xanh.
"Lãng phí gì chứ, trước đây quýt trên núi chín rụng đầy đất cũng chẳng ai ăn, hái xuống đều là để đem đi biếu. Biếu xong, số còn lại cứ để trên cây, lười hái lắm."
Tuy nói vậy, nhưng hắn vẫn buông tay khỏi quả quýt chưa kịp hái, an ủi: "Không sao, cậu ăn không hết thì tôi ăn, không lãng phí đâu."
"Hả?"
Thấy cậu không tin, Bách Dịch Nhiên trực tiếp dùng hành động để chứng minh, hắn bẻ một quả quýt, nhanh chóng bóc vỏ, nhét nửa quả vào miệng: "Tôi thường...
"Chua... lè... lưỡi! Trong nháy mắt, Bách Dịch Nhiên hoa mắt chóng mặt. Chua đến mức đầu lưỡi tê dại. Vị giác như bị tê liệt bởi vị chua, lông mày nhíu chặt, ngũ quan nhăn nhó, vị chua thuần túy xộc thẳng lên đỉnh đầu. Nhưng mà, nghĩ đến người đang đứng trước mặt, Bách Dịch Nhiên nghiến răng nghiến lợi, nhai vội hai cái rồi nuốt nửa quả quýt xuống, sau đó chua đến mức tê dại, hắn mặt không cảm xúc nói:"Lúc thử, tôi thường ăn như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!