Đầu tháng Chín, cái nắng nóng oi ả của mùa hè vừa qua, nhiệt độ vẫn như thiêu như đốt, không chút dấu hiệu dịu đi. Tiếng ve kêu râm ran, lúc ẩn lúc hiện trong những tán lá xanh rì.
Chiếc quạt cũ kỹ trong lớp học rung lắc kêu "rè rè
", luồng gió yếu ớt chẳng thể xua tan bầu không khí ngột ngạt. Dù vậy, học sinh trong lớp vẫn cặm cụi vùi đầu vào đề thi, hối hả viết. Giáo viên trên bục giảng tay cầm điện thoại, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn lướt qua học sinh bên dưới, ngáp ngắn ngáp dài một cách chán chường, rồi lại cúi xuống lo việc riêng."Này, này!
"Vương Viễn Tân ngồi bàn cuối, mắt đảo liên tục, tay ấn tờ đáp án chỉ có mỗi phần điền tên là đã viết, còn lại trống trơn. Cây bút trên tờ giấy nháp loay hoay mãi không viết nổi chữ nào, chỉ còn cách trông chờ vào bạn bàn trên:"Ngu Thư Niên...!"
Vương Viễn Tân cẩn thận ghé sát mặt bàn, tránh ánh mắt giáo viên, len lén huých người phía trước: "Ngu Thư Niên!"
Rồi hạ thấp giọng giục giã: "Đáp án câu hỏi trắc nghiệm, mau đưa tao!
"Ngu Thư Niên không đáp lại, cậu chống cằm bằng một tay, cây bút trên tay lơ lửng chưa kịp hạ xuống tờ đề, bị huých một cái liền hơi cúi đầu, vài sợi tóc mái rủ xuống, hàng mi dài khép hờ che khuất đôi mắt. Sự im lặng kéo dài khiến Vương Viễn Tân càng thêm sốt ruột:"Ngu Thư Niên? Lát nữa nộp bài rồi! Mau đưa tao đáp án!
"Giọng nói bất giác cao hơn một chút, giáo viên trên bục giảng lập tức đứng thẳng người, ánh mắt nhắm thẳng vào Vương Viễn Tân. Giáo viên có ý cảnh cáo:"Phát hiện gian lận sẽ bị hủy toàn bộ điểm các môn thi, tự làm bài của mình đi!
"Vương Viễn Tân đang nằm bò ra bàn bèn càng vùi mặt xuống thấp hơn. Không bắt quả tang được nên cũng không thể nào xử phạt, thấy mọi người đã yên vị, giáo viên cũng không để ý nữa. Vương Viễn Tân tự mình cuộn tròn tờ đề nghịch một lúc cho qua thời gian, đợi giáo viên ngồi xuống, lại không nhịn được mà đưa tay ra. Nhưng vẫn không nhận được hồi âm, người phía trước cứ như xem gã là không khí."Chậc..." Không nhận được hồi đáp, Vương Viễn Tân hết kiên nhẫn, dứt khoát đẩy mạnh một cái: "Ngu Thư Niên!
"Bộp! Cây bút trên tay bị va rơi xuống đất, tiếng động nhỏ khi chạm đất kéo dòng suy nghĩ của Ngu Thư Niên trở về. Cậu theo bản năng khum đầu ngón tay lại nhưng lại sờ vào khoảng không, nhíu mày, chậm rãi mở mắt. Ánh mắt mơ màng, ký ức trong đầu hỗn loạn. Làn gió hè mang theo hơi nóng oi bức, thổi bay một góc tờ đề thi trên bàn. Ngu Thư Niên chưa kịp phản ứng đã vội vàng đưa tay giữ lấy, vuốt phẳng tờ giấy. Cậu cúi đầu nhìn lướt qua dòng chữ trên tờ đề, định thản nhiên nhắm mắt lại thì bất chợt mở to mắt."Đề thi thử phân lớp khối 11 trường Trung học phổ thông Hành Ninh
- Môn Toán"
Phân lớp khối 11...
Khối 11?
Thi thử?
Ánh mắt Ngu Thư Niên dừng lại trên dòng chữ đó, trong phút chốc không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.
Cậu không phải đang ở quán cà phê sao?
Ngu Thư Niên cứng đờ cổ, liếc mắt nhìn sang hai bên, sau khi thu vào tầm mắt khung cảnh quen thuộc của lớp học, vẻ mặt lãnh đạm của cậu dần trở nên ngưng trọng, đáy mắt cũng lộ ra vài phần kinh ngạc.
Sự thay đổi đột ngột của môi trường xung quanh khiến Ngu Thư Niên nhận ra điều gì đó, đầu ngón tay mân mê mép áo đồng phục.
Sau một hồi im lặng, cậu chậm rãi thở ra một hơi, trong không gian yên tĩnh, những hình ảnh trong đầu ùa về.
Cậu đã không lay chuyển được ý muốn của mẹ, nên đành đến buổi xem mắt.
Ngu Thư Niên cảm thấy chuyện tình cảm nên thuận theo tự nhiên, hơn nữa lúc đó cậu đang dồn hết tâm sức cho công việc, không muốn tìm hiểu sâu về chuyện tình cảm. Ban đầu cậu định sau khi gặp mặt sẽ nói rõ với đối phương.
Kết quả là vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, còn chưa kịp nói chuyện chính, một chiếc xe tải mất lái đâm sầm vào cửa kính, mảnh kính vỡ vụn trong tích tắc. Cảm giác đau rát khi mảnh vỡ cứa vào da thịt và tiếng động cơ gầm rú inh inh bên tai đan xen vào nhau, tầm nhìn như bị đóng băng.
Sau đó... hình như cậu mơ màng nhìn thấy vẻ hoảng hốt trên khuôn mặt người đối diện đang lao về phía mình.
Lúc được Bách Dịch Nhiên ôm chặt trong lòng, Ngu Thư Niên ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, chiếc xe tải mất lái sau khi đâm vỡ cửa kính quán cà phê đã mất thăng bằng.
Ký ức của Ngu Thư Niên dừng lại ở thời khắc chiếc xe lật nghiêng, đè về phía cậu, tầm nhìn dần chìm vào bóng tối, cùng với câu nói vang lên bên tai: "Cậu không sao là tốt rồi."
Có lẽ vì bị thương nên giọng nói của Bách Dịch Nhiên rất nhỏ.
Giọng nói mong manh ấy cũng không che giấu nổi sự an ủi trong lời nói, cảm giác như chính bản thân đang cận kề cái chết, nhưng lại cảm thấy yên lòng vì người trong lòng bình an vô sự.
Ký ức về vụ tai nạn quá đỗi sâu sắc, khi mở mắt ra lại thấy mình đang ở trong lớp học, tâm trí bàng hoàng vẫn chưa thể nào tìm được một điểm tựa vững chắc. Cảm giác mơ hồ, không chân thật ấy khiến cậu càng thêm tin rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Nhưng mà...
Ngu Thư Niên khẽ nắm tay lại, rồi lại xòe ra, cúi đầu nhìn vết mực loang lổ trên lòng bàn tay do cây bút lúc nãy rơi trúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!