10.
Châu Hoài Xuyên sững sờ tại chỗ.
Lực tay vốn dĩ rất lớn dần thả lỏng ra.
Tận dụng khoảnh khắc này, cuối cùng tôi cũng rút cổ tay từ trong tay anh ta ra.
Anh ta phản ứng lại, không dám tin nhìn tôi từng bước đi đến bên cạnh Thẩm Hành Chu.
"Lâm Tinh, cô đang làm cái gì vậy?"
"Không phải anh đang chất vấn nhân tình của tôi là ai sao?"
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta: "Nói thật, vốn muốn giấu thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, nhưng thật sự có chút chán rồi."
"Nếu đã chạm mặt rồi, dứt khoát như vậy đi."
"Như vậy… Là ý gì?"
"Chính là như những gì anh thấy."
Thẩm Hành Chu ở một bên có chút sốt ruột mở miệng, giơ tay ra, kéo tôi đến bên cạnh cậu ấy.
"Châu Hoài Xuyên, trước đây, anh ở trước mặt tôi đều không có cửa thắng. Một sợi dây chuyền, tôi tiện tay tặng cho A Tinh đeo chơi mà thôi, trả lại thì như thế nào, thật sự cho rằng có thể chọc giận tôi sao? Cũng lắm là lần sau, tôi tặng sợi dây chuyền đắt hơn."
"Không phải muốn tìm tôi băm thành nghìn mảnh sao? Sao bây giờ chạm mặt rồi, lại nói không thành lời."
"Tránh ra đi, chúng tôi phải quay về nghỉ ngơi."
Câu cuối cùng không che giấu sự khinh thường, tràn đầy sự khiêu khích.
"Thẩm Hành Chu!
"Châu Hành Xuyên bị kích thích đến mức vành mắt ửng đỏ, đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, giơ nắm đ.ấ. m đánh lên mặt cậu ấy. Thẩm Hành Chu nghiêng đầu né tránh, đẩy tôi sang một bên, cùng anh ta vật lộn. Cuộc ẩu đả này chỉ kéo dài nửa phút, bị bảo vệ tuần tra khách sạn cưỡng ép tách ra. Thẩm gia và Châu gia bọn họ đều không muốn mạo phạm ai, thế là chỉ ôn tồn khuyên giải hai câu, gấp gáp rời đi. Thấy không có người khác, Thẩm Hành Chu lập tức tiến tới, kề sát vào cơ thể tôi, vết thương trên gò má hướng về phía tôi:"Chị, rất đau, tôi bị hủy dung rồi chị còn muốn tôi không?"
"Châu tổng đây là dáng vẻ một lời không hợp lập tức đánh người, chứng tỏ là người có xu hướng bạo lực."
"Cũng may chị kịp thời ngừng lại giảm tổn thất, chọn tôi.
"Châu Hoài Xuyên không để ý tới hành động quái gở của cậu ấy, chỉ nhìn chằm chằm tôi. Đôi mắt anh ta đỏ rực giống như sắp chảy máu:"Vì sao?
"Vì sao? Khoảnh khắc này tôi đột nhiên muốn bật cười. Câu nói này, ba chữ này. Ba năm trước lúc tỉnh lại từ trên giường bệnh, tôi cũng từng rơi nước mắt hỏi anh ta. Lúc đó. Anh ta trả lời như thế nào?"Anh chỉ muốn kiểm tra một chút, có phải là trong bất kì hoàn cảnh nào em cũng sẽ yêu anh không?"
Tôi vén mái tóc rối loạn của mình, che phủ dấu hôn đỏ tươi trên cổ.
"Rất đáng tiếc, anh không thông qua bài kiểm tra của tôi."
11.
Cảm xúc giữa tôi và Châu Hoài Xuyên dường như luôn bảo toàn.
Một bên bên trong càng ngày càng cuồng loạn hơn, bên còn lại càng ngày càng bình tĩnh hơn.
Lúc trước tôi biết bản thân không thể nhảy múa được nữa, rất lâu vẫn không thể tin được.
Sau khi xuất viện mới có thể từ trên xe lăn đứng dậy đi lại, đi tới phòng nhảy múa thử nghiệm.
Thử hết lần này tới lần khác, lại ngã xuống đất hết lần này tới lần khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!