Chương 2: (Vô Đề)

3.

Trong mắt tôi kiềm chế lửa giận nhìn Châu Hoài Xuyên.

Không biết làm sao, lại nghĩ tới chuyện trước khi kết hôn.

Lúc yêu nhau, tôi không biết thân phận thật sự của Châu Hoài Xuyên.

Chỉ cho rằng anh ta là một học sinh ưu tú cực kỳ bình thường, hoàn cảnh gia đình nghèo khó.

Còn có một em gái bị bệnh tim bẩm sinh, quanh năm ở trong bệnh viện.

Tôi sợ sau khi anh ta gửi toàn bộ tiền học bổng của mình tới bệnh viện, cuộc sống sẽ khó khăn.

Làm nhiều công việc bán thời gian, sau đó tới giờ ăn cơm cưỡng ép kéo anh ta đi đến căng tin.

Anh ta nhìn đĩa ăn, sắc mặt có chút nặng nề.

Tôi vẫn cho rằng bởi vì anh ta cảm thấy hổ thẹn, an ủi nói:

"Anh là bạn trai của em, tiền em kiếm được vốn dĩ nên tiêu cho anh, đừng quá áp lực."

"Sau khi tốt nghiệp, Vi Vi cũng xuất viện, bệnh tình chuyển biến theo chiều hướng tốt rồi, chúng ta tìm một ngôi nhà lớn chút, sống cùng nhau. Anh học giỏi như vậy, nhất định có thể tìm được công việc tốt…

"Tôi còn chưa nói hết, tay đột nhiên bị nắm lấy. Châu Hoài Xuyên mím môi:"Có trái tim phù hợp với Vi Vi, nhưng chi phí phẫu thuật không đủ."

Tôi ngơ ngác: "... Còn thiếu bao nhiêu."

"Ba trăm triệu."

Anh ta bình tĩnh nhìn tôi, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn.

"Lâm Tinh, anh phải làm thế nào?

"Bàn tay nắm tay tôi có chút lạnh lẽo, dường như vô cùng lúng túng không biết làm thế nào. Tôi nắm c.h.ặ. t t.a. y anh ta."Đừng lo lắng, em sẽ nghĩ cách."

Một khoảng thời gian sau đó, tôi điên cuồng đi làm thêm, nhận biểu diễn.

Tiền công lấy được ngoại trừ những thứ cần thiết cho cuộc sống cơ bản, còn lại toàn bộ đều chuyển vào thẻ của Châu Hoài Xuyên.

Vào ngày sinh nhật 21 tuổi của tôi, nhận được một buổi biểu diễn với khoản thù lao hậu hĩnh.

Có lẽ là làm việc liên tục mệt mỏi, vào ngày biểu diễn tôi bị sốt nhẹ.

Mũi nhọn của giá thép rạch bắp thịt ra, cắm vào trong xương của bắp chân.

Nỗi đau sâu sắc khiến tôi hôn mê ngay tại chỗ.

Tỉnh lại ở trong một bệnh viện tư nhân, trong phòng bệnh đơn cao cấp nhất.

Đôi mắt chưa thể mở ra, thính giác đã đi trước một bước nắm bắt được cuộc nói chuyện ở bên ngoài.

"Anh nói đi, ba trăm triệu còn không đủ cho cậu cả nhà họ Châu như anh mua một bộ quần áo, đang yên lành sao phải bịa ra lời nói dối này làm gì?"

"Bây giờ tốt rồi, bắp chân bị thương thành ra như vậy, mãi mãi để di chứng về sau, sau này cô ấy không thể nhảy múa được nữa rồi…"

Sau đó là giọng nói có chút bực bội của Châu Hoài Xuyên: "Tôi cũng không nghĩ tới sẽ thành ra như vậy."

Tôi mở miệng, một giọt nước mắt rơi xuống: "... Châu Hoài Xuyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!