"Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ, anh là Tiểu Ma Vương, nghe thấy xin trả lời, nghe thấy xin trả lời."
Nghiêm Cẩn ngồi xổm ở vệ tường bên ngoài phòng, dùng lực phát đi tín hiệu ý thức cho Mai Khôi trong đầu. Từ sau khi cậu cứu cô bé trong căn cứ dưới lòng đất của bác sĩ X quay về, cô bé liền lạnh nhạt với cậu, không những khi ở trong phòng bệnh luôn trùm kín đầu phớt lờ cậu đi mà ngủ, sau khi quay về nhà còn nhốt bản thân mình lại trong phòng, chỉ gặp mẹ, không gặp cậu.
Điều này khiến Tiểu Ma Vương lo lắng chết đi được, chuyện gì vậy? Lẽ nào cô bé trách cậu đến cứu mình quá muộn, cho nên tức giận với cậu? Hay là mười hai ngày nay cô bé phải chịu quá nhiều giày vò, cho nên ghét bỏ cậu, không cần cậu nữa?
Hoặc giả, bác sĩ X đã tẩy não của cô bé rồi, khiến cô bé không thích cậu nữa?
Bất cứ một giả thiết nào cũng khiến cậu rất khó chịu, vì chuyện Con Rùa Nhỏ bị bắt cóc cậu đã rất tức giận với bản thân mình rồi, bây giờ Con Rùa Nhỏ còn không thèm để ý đến cậu nữa, vậy cuộc sống của cậu sẽ trôi qua thế nào đây?
Nhưng nếu như cậu cứng rắn xông vào, Mai Khôi lại sẽ lập tức dùng chăn che kín đầu tránh cậu, cậu lại đau lòng cô bé sẽ bị khó thở, thế là cậu chỉ đành hỏa tốc lùi ra ngoài.
Mỗi lần hễ tìm mẹ làm quân sư nghe ngóng, Tiểu Tiểu chỉ bảo với cậu: "Con trai, đừng sốt ruột, cứ đợi đi, Mai Khôi không giận con, con bé chỉ tạm thời không biết nên đối mặt với con như thế nào, qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi
". Không biết nên đối mặt với mình như thế nào? Chuyện đó có nghĩa gì vậy? Cứ thế hơn một tuần lễ trôi qua, trong lòng Nghiêm Cẩn vừa ấm ức vừa buồn rầu, không thể gặp mặt thế này, cậu chỉ có thể ngồi ở vệ tường bên ngoài căn phòng, gắng sức hô gọi Mai Khôi trong đầu."Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ, anh là Tiểu Ma Vương, nghe thấy xin trả lời, nghe thấy xin trả lời."
"Anh trai", Mai Khôi cuối cùng đã hồi âm với cậu.
"Con Rùa Nhỏ, em muốn ăn ốc không đổ vỏ phải không?", Nghiêm Cẩn luyện tập nhiều lần rồi, sự ai oán trong ngữ khí có thể làm cảm động một con voi lớn, huống hồ là Con Rùa Nhỏ?
"Không có, không có", Mai Khôi quả nhiên vội vàng thanh minh.
"Con Rùa Nhỏ, em dự định vứt chồng bỏ con phải không?", Nghiêm Cẩn tiếp tục công kích.
"Hả?", Mai Khôi ngẩn người ra, chồng ở đâu ra con ở đâu ra? Ngẫm nghĩ, được rồi, chồng miễn cưỡng coi như có một, nhưng con thế này thì hơi thái quá rồi.
"Hả cái gì mà hả, anh chẳng phải là ông chồng bị vứt bỏ sao, sau đó chồng cũng vứt đi rồi, vốn dĩ dứa con sau mấy năm nữa sẽ có đương nhiên cũng không có nữa. Đây chẳng phải là vứt chồng bỏ con thì là gì?
", Nghiêm Cẩn ngụy biện. Mai Khôi không biết nên đáp thế nào, vốn dĩ là chuyện rất đau lòng, vậy mà bị Tiểu Ma Vương khuấy lên thế này, hình như cô bé lại không còn đau lòng như vậy nữa."Con Rùa Nhỏ, em ngoan ngoãn mà nói thật đi, anh đã sắp thành đá vọng quy[1] rồi, em có đau lòng không?"
[1] Quy: Rùa
"Đau lòng."
Mai Khôi thật sự là đau lòng, nhưng cô bé cũng thực sự không có cách nào đối điện được với Nghiêm Cẩn.
"Vậy em chỉ đau lòng, không có chút hành động thực tế thì làm sao chấp nhận được? Rốt cuộc anh có chỗ nào khiến em không vui, em nói ra đi, anh thay đổi vẫn không được sao?"
"Không phải đâu, anh trai rất tốt, là em không tốt." Mai Khôi lại sắp muốn khóc rồi, từ sau khi được cứu quay về, cô bé liền rất thích khóc.
"Là em không tốt, em không gặp anh, cũng không chịu nói lý do."
"Em xin lỗi."
"Đừng xin lỗi, nói cho anh biết vì sao, anh đi giải quyết", Nghiêm Cẩn rất không cam tâm với việc bản thân mình chẳng hiểu vì sao mà bị vứt bỏ.
"Anh trai..."
"Ừm."
"Anh đợi thêm chút nữa đi mà, qua một quãng thời gian nữa, chúng ta lại gặp nhau có được không, anh đi làm việc đi."
"Không được. Nếu em không gặp anh, anh sẽ chẳng làm gì cả, anh cứ ở đây, xem em đi vệ sinh kiểu gì nào."
"Anh trai..."
"Chuyện gì?"
"Cầu xin anh, đợi cho tóc người ta mọc dài ra rồi mới gặp mặt đi mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!