Tiểu Tiểu ôm Mai Khôi dỗ dành một lát, đợi cô bé dừng khóc, cô mới lấy giấy ăn ra lau sạch mặt cho cô bé: "Mai Khôi rất ngoan, đừng buồn nữa, chúng ta về nhà trước, cô làm đồ ăn ngon cho cháu có được không?
". Mai Khôi chớp chớp cặp mắt to đầy nước, khịt khịt mũi, rúc vào trong hõm cổ Tiểu Tiểu gật gật đầu. Tiểu Tiểu cười cười an ủi, hôn Mai Khôi, ôm cô bé lên đi về hướng khu nhà. Nghiêm Cẩn dửng dưng đi theo phía sau, cảm thấy tâm trạng rất tệ. Vừa đi đến cổng khu nhà, một chiếc taxi vừa khéo dừng lại, Mai Khánh Hải từ trên xe bước xuống, liền nhìn thấy ngay ba người một lớn hai nhỏ này, Mai Khánh Hải cất tiếng gọi:"Mai Khôi
". Mai Khôi kinh ngạc vui mừng ngẩng đầu lên,"Bố
". Cô bé vùng xuống khỏi vòng ôm của Tiểu Tiểu, chạy về phía Mai Khánh Hải:"Bố". Mai Khánh Hải ôm con gái thật chặt vào lòng, trái tim thấp thỏm trong mấy ngày đi công tác này cuối cùng cũng thấy yên tâm rồi.
"Bảo bối, con sống có tốt không, bố quay về rồi, bố không tốt, không thể chăm sóc tốt cho con." Mai Khánh Hải ôm con gái bảo bối rồi hôn lấy hôn để. Mai Khôi nhìn thấy người thân, nước mắt lại chảy xuống: "Bố, con rất nhớ bố".
Tiểu Tiểu kéo Nghiêm Cẩn đi đến, Mai Khánh Hải ôm con gái, ra sức cảm ơn. Tiểu Tiểu thấy anh ta vẫn kéo va ly hành lý, liền bảo anh ta về nhà thu dọn nghỉ ngơi một chút, buổi tối đến nhà cô ăn cơm, còn chuyện của bảo mẫu Tiểu Phương thì đang được xử lý. Mai Khánh Hải gật đầu lia lịa, ôm Mai Khôi quay về.
Mai Khôi ngoan ngoãn chào tạm biệt Tiểu Tiểu, nhưng không chào hỏi Nghiêm Cẩn, điều này khiến trong lòng Nghiêm Cẩn không thoải mái lắm.
Quay về nhà, Nghiêm Cẩn hơi thấp thỏm đứng ngồi không yên. Cậu chuẩn bị tốt tâm lý rồi, nếu như sự việc bại lộ, nhiều nhất là bị đánh một trận, đến khi đó cậu xuống nước nhận sai với bố, rồi cũng sẽ ổn thôi.
Tình huống có thể sẽ thế này, cậu dự liệu ổn thỏa rồi tâm trạng chắc cũng sẽ tốt lên, nhưng hôm nay vì sao cứ cảm thấy chẳng vui vẻ thoải mái lên được.
Tiểu Tiểu vẫn buồn rầu, tại sao hôm nay Tiểu Ma Vương lại ngoan ngoãn như vậy, nhưng cô chẳng bận tâm được đến cậu, cô chuẩn bị làm nhiều đồ ăn hơn, chiêu đãi bố con Mai gia. Vừa mới dọn hết đồ ăn ra, Mai Khánh Hải đã đưa Mai Khôi đến gõ cửa.
Anh ta trước tiên xin lỗi vì không thể đến ăn cơm, Mai Khôi nói muốn ăn McDonald, anh ta đã lâu không gặp cô bé, cho nên lần này muốn chiều theo yêu cầu của con gái. Đợi bọn họ từ quán McDonald quay về, anh ta lại đến thăm hỏi cảm ơn.
Tiểu Tiểu đương nhiên chẳng thể nói gì, cũng đành đồng ý. Cô hôn Mai Khôi, tiễn bố con họ ra cửa. Nghiêm Cẩn trơ mắt ra nhìn, vừa rồi Mai Khôi vào cửa, có lén lút liếc cậu một cái, nhìn thấy cậu nhìn lại, cô bé liền vội vàng quay đầu, còn co rúm lại phía sau bố mình, cô bé đang sợ cậu.
Nghiêm Cẩn nên vui vẻ vì chuyện này, nhưng không biết vì sao, cậu thực sự cảm thấy mình đã làm sai. Trước đó trong lúc tụi trẻ con bọn cậu đùa nghịch, mọi người đều hoặc là cãi qua cãi lại, nếu không thì liền tố cáo với giáo viên, mách lẻo với người lớn, nhưng mà Con Rùa Nhỏ ngốc này, chỉ biết lén lút khóc một mình, khiến cậu chẳng tài nào cảm nhận được một chút cảm giác đắc ý khi bắt nạt thành công.
Đều trách cô bé, cô bé là đứa trẻ kỳ quái, vừa đần vừa ngốc, cô bé quả nhiên chính là Con Rùa Nhỏ. Nhưng cậu nghĩ như thế này, lại không khiến bản thân mình khá hơn chút nào.
Hơn tám giờ tối, Mai Khánh Hải rất khách khí cầm quà đến thăm hỏi, Nghiêm Cẩn nghe thấy chuông cửa vang, rất tích cực chạy đi mở cửa, sau khi nhìn thấy chỉ có một mình Mai Khánh Hải, trong lòng có chút thất vọng, lẽ nào Con Rùa Nhỏ kia là đồ nhỏ mọn? Mới như thế liền không định để ý đến cậu nữa?
Nghiêm Cẩn hiếm khi giả vờ ngoan ngoãn ngồi trên sofa, có ý đồ muốn thăm dò tin tức, nhưng bị Nghiêm Lạc đuổi về phòng. Nghiêm Cẩn không vui lắm, song cũng chẳng có cách nào.
Cậu ảo não đi vào phòng, đi sang trái vòng sang phải không có chuyện gì làm, bởi vì bị xử phạt, mạng Internet trong phòng cậu đã bị cắt, tivi mà cậu yêu thích cũng bị cấm rồi, cậu thực sự chịu đựng không nổi, thế là lén lút mở hé ra một khe cửa phòng nghe lén.
Vốn dĩ tiếng nói chỉ thấp thoáng, nhưng bạn nhỏ Nghiêm Cẩn này không phải người thường, cậu thử vận khí tập trung tinh thần, cũng nghe rõ đại thể cuộc hội thoại ngoài phòng khách.
Bây giờ mấy người lớn đang nói chuyện của bảo mẫu Tiểu Phương, Mai Khánh Hải nói anh ta về xem đồ ở trong nhà, nhưng không mất mát đồ vật gì quý giá, Tiểu Phương này được nhận làm sau khi vợ anh ta rời đi, ở trước mặt anh ta vẫn luôn tận tâm tận lực, anh ta cũng sơ suất, không phát hiện ra điều gì không bình thường, lúc chuyển nhà liền đưa cả cô ta cùng đến.
Mai Khôi là đứa trẻ rất ngoan, cũng biết yêu thương bố, cho nên bình thường cũng không than phiền gì với anh ta, anh ta lại bận rộn, thực sự là đã sơ suất với cô bé rồi. Lần này nếu không phải là nhà Tiểu Tiểu phát hiện, Mai Khôi nói chưa biết chừng thật sự đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó rồi.
Nửa năm trước người vợ của anh ta đột nhiên nói không cách nào chịu đựng được cuộc sống buồn tẻ như thế này, cô ta muốn theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, sau đó để lại một tờ giấy thỏa thuận ly hôn rồi không thấy đâu nữa.
Mai Khánh Hải nói đến bây giờ anh ta vẫn nghĩ không thông, huống hồ là Mai Khôi mới ba tuổi, chuyện này đả kích rất lớn đến Mai Khôi, cô bé biến thành ít nói kiệm lời, cũng rất cẩn trọng, hình như sợ khiến bố không vui, bố cũng sẽ không cần cô bé nữa.
Điều này khiến anh ta rất đau lòng, nhưng anh ta còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, không có biện pháp gì dành ra nhiều thời gian để chăm sóc cô bé, chỉ có thể tìm bảo mẫu.
Lúc này, Tiểu Tiểu mới nhân cơ hội nói, nguyện ý giúp anh ta chăm sóc Mai Khôi.
"Dù gì nhà tôi cũng có trẻ con tuổi xấp xỉ Mai Khôi, Mai Khôi với cậu bé vừa khéo học cùng trường, tôi đưa đón một đứa và hai đứa cũng chẳng có khác biệt gì. Hai đứa nhỏ ở cùng nhau cũng có thể làm bạn."
Mai Khánh Hải vui mừng ngoài mong đợi, bảo mẫu tốt như thế này không dễ tìm, anh ta lại phải thường xuyên tăng ca đi công tác, không thể luôn ở nhà với con gái. Gia đình Tiểu Tiểu này nhìn ra là người đàng hoàng nhiệt tình, nếu như có thể giúp chăm sóc cô bé, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Nếu không thì, anh ta chắc sẽ phải cân nhắc đổi công việc, nhưng công việc cũng không dễ tìm như vậy, anh ta cần tiền để nuôi lớn con gái. Bây giờ có câu nói này của Tiểu Tiểu, Mai Khánh Hải coi như yên tâm rồi.
Anh ta bày tỏ sẽ trả chi phí chăm sóc, Tiểu Tiểu biết nếu như không nhận sợ là người làm bố này sẽ không thể yên tâm, cũng liền đồng ý.
Nghiêm Cẩn ở trong phòng nghe thấy, trong lòng không biết là có dư vị gì nữa. Nói như thế, Con Rùa Nhỏ sẽ thường xuyên đến nhà cậu rồi, vậy cậu có cần để ý đến cô bé không nhỉ? Hoặc là ngược lại, cô bé có để ý đến cậu không nhỉ? Dáng vẻ cô bé lần này hình như thật sự rất đau lòng.
Nhưng mà nếu như bố mẹ cô bé không cần cô bé thì đâu phải là cậu nói mà thành chứ, cô bé không thể đem những điều này tính sổ lên đầu cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!