Chương 37: (Vô Đề)

Nói là phải nghĩ cách, song Nghiêm Cẩn thực sự không có chiêu gì hay, trừ phi thật sự làm vài hành động tiểu nhân đen tối, nhưng cứ coi như thật sự muốn làm tiểu nhân, cũng phải im hơi lặng tiếng, kín đáo đến mức gió không lọt nổi mới được.

Dù gì Mai Khôi đã muốn tham gia kỳ thi, chứng minh cô bé rất để ý đến cách nhìn của người khác, tiểu nha đầu vốn dĩ có lòng tự tôn rất cao, vậy cậu cũng không thể làm hỏng việc, để người ta có thêm "nguồn tư liệu

"để đồn đại đưa chuyện. Đối với tính nghiệt ngã của kỳ thi này, Mai Khôi thực sự vẫn không hiểu rõ lắm:"Vậy em chăm chỉ luyện tập, còn một tháng nữa, thật sự không được sao?". Theo như cô bé thấy, cứ coi Tiểu Mê muốn ức hiếp người, nhưng chẳng phải còn nhiều người bên cạnh nhìn thấy sao?

Không phải còn có giáo viên ư? Ở trong chỗ công cộng đông người, chị ấy có thể làm gì được chứ.

Nhưng suy nghĩ của đám người Nghiêm Cẩn lại là, rõ ràng biết bị đánh mà vẫn phải đưa đến cửa để chịu đánh, điều đó tuyệt đối không được. Nhưng trước mắt thời gian chưa đến, bất luận thế nào, Mai Khôi cũng chỉ có thể luyện tập đã rồi tính sau.

Kỳ nghỉ cuối tuần, mấy người bạn tốt đều không về nhà, ở lại trường kèm cặp thêm cho Mai Khôi. Thực ra các giáo viên đã thực hiện thêm các bài tập bổ trợ ngoài giờ cho Mai Khôi rồi, nên mấy người bạn này cũng chỉ bổ trợ được một chút thôi.

Trong trường chiến đấu của cung thể thao, Mai Khôi đang đấm bao cát, mồ hôi túa ra như mưa, Cừu Tranh ngồi vắt chân bên cạnh, thỉnh thoảng cất tiếng chỉ một chút động tác cốt yếu cho cô bé. Lam Băng và Ngụy Anh Vân kéo một thùng đồ uống và đồ ăn vặt tới:

"Đến rồi, đến rồi, đồ uống tiếp tế đến rồi. Mai Khôi, nghỉ ngơi một lát, uống chút nước đã rồi tập tiếp".

Cừu Tranh nhảy lên: "Nước cà chua của ta đâu, đã mua chưa?".

"Lư Chân cầm ở phía sau đó, lúc hai người uống thì ra ngoài uống đi", mấy người Mặc Ngôn và Nghiêm Cẩn cầm trang bị phòng hộ đi vào, vừa nghe thấy Cừu Tranh muốn uống "nước cà chua

"của anh, vội vàng đuổi người. Cừu Tranh làu nhàu lẩm bẩm kỳ thị giống loài gì đó, đi ra ngoài. Nghiêm Cẩn cầm đồ uống, nhét ống hút, đưa cho Mai Khôi, thấy cô bé mồ hôi nhễnhại khắp đầu và mặt, cậu lại lấy khăn lau giúp cô bé."Nóng hết cả người rồi?"

"Ừm.

"Mai Khôi gật gật đầu, đứng trong sân tập nghiêm túc đánh một bộ quyền cho cậu xem, cô bé luyện tập rất nhiều ngày rồi, động tác đã đạt tiêu chuẩn. Lam Băng vừa bỏ miếng khoai tây chiên vào miệng, vừa nói với Dung Hiên:"Rất giống khiêu vũ, em ấy múa thật đẹp, nhưng mà không có lực".

"Lúc đầu cậu cũng gần như vậy mà."

Lam Băng nhún nhún vai: "Cho nên bố mình mới mua bảo hiểm cho mình đó

". Dung Hiên lườm bạn một cái, cậu còn thực sự không biết xấu hổ mà nói nữa. Nghiêm Cẩn trên sân tập đã bắt đầu dạy Mai Khôi chiến đấu thực chiến."Nào, đưa tay đánh anh

". Mai Khôi nắm chắc chiếc găng tay nhỏ, dùng hết sức lực xông đến, Nghiêm Cẩn vặn người né đi, dưới chân bị vướng, liền trực tiếp ngã nhào sấp xuống đất, Nghiêm Cẩn vội vàng giữ lấy eo cô bé, đỡ dậy ổn định. Mẫn Lệ ở bên cạnh lớn tiếng gọi:"Đừng đỡ chứ, phải để em ấy ngã, trong chiến đấu việc đầu tiên phải học là bị đánh và bị ngã

". Nghiêm Cẩn cau mày lại, quay đầu lườm cô bé một cái, sau đó nói với Mai Khôi:"Đừng để ý đến chị ấy, chuyên tâm tập luyện".

Mẫn Lệ lấy lại hồn phách, gật gật đầu.

Cô bé ổn định lại một chút, điều chỉnh tư thế, rồi hướng về phía Nghiêm Cẩn ra một đấm nữa, lực đạo mềm yếu chẳng mấy chốc đã bị ngăn lại, lòng bàn tay to lớn của Nghiêm Cẩn nắm lấy nắm đấm của cô bé, nhẹ nhàng vừa kéo vừa vặn, cánh tay hích đến vai cô bé, dưới chân xoay một cái, Mai Khôi chỉ kịp "á

"lên một tiếng, thoắt cái ngã trên đất. Vào đúng thời khắc cô bé ngã xuống, Nghiêm Cẩn kéo eo cô bé, rồi khẽ khàng đặt cô bé lên sàn đất, không mảy may để cô bé ngã. Mẫn Lệ ở bên cạnh sốt ruột:"Aizzzaizzz, cậu làm như vậy không được, lãng phí thời gian

". *stent* Nghiêm Cẩn lại quay đầu lườm cô bé một cái, Mẫn Lệ tức giận chỉ vào cậu, oán thán với người xung quanh:"Đây là người gì chứ!

". Mặc Ngôn cầm đồ uống, thản nhiên đáp:"Không quen

". Cậu quyết định không nhúng tay vào, bèn tìm vị trí bốn bề yên ổn ngồi xuống. Đâu chịu chủ trương khoanh tay đứng nhìn, không chịu nổi cái kẻ biết sai không sửa, Mẫn Lệ nhìn chằm chằm lên sân tập, thấy Nghiêm Cẩn lại xuất mấy chiêu dịu dàng khác thường nữa với Mai Khôi, cuối cùng không kìm nén được nữa."Cậu tránh sang một bên, mình luyện tập cùng em ấy, cậu làm như thế này là đang khiêu vũ hay luyện công chứ, đau lòng chẳng có gì tốt cho em ấy cả."

Cô bé vỗ vỗ vào áo giáp bảo vệ đầu và bảo hộ thân được vứt đến, bản thân mình chỉ đeo găng tay, đẩy Nghiêm Cẩn ra ngoài sân tập: "Cậu cho rằng hôm đó Tiểu Mê cũng sẽ thương hoa tiếc ngọc như thế này à, để mình dạy em ấy, người nhà tránh xa khỏi sân

". Mẫn Lệ giúp Mai Khôi mặc áo xong, vừa giảng lại cho cô bé động tác cốt yếu chiến đấu cơ bản, Nghiêm Cẩn đi xung quanh sân tập, Mẫn Lệ vẫy tay với cậu, không cho phép cậu đi vào nữa. Sau đó cô bé bảo Mai Khôi dùng mấy chiêu chỉ định tấn công mình. Mai Khôi nghiêm túc đánh mấy quyên, tư thế của cô bé còn được, nhưng lực lại không đủ, Mẫn Lệ tránh rất nhẹ nhàng, sau khi tránh đi, vừa khua chân đấm tay, thoắt cái đã đánh được lên mũ phòng hộ đầu của cô bé,"bụp" một tiếng vang lên, Mai Khôi lùi ra phía sau hai bước.

"Này, này."

Nghiêm Cẩn ở bên cạnh phát ra tiếng cảnh cáo, Mẫn Lệ lườm cậu: "Này cái gì mà này, mình có dùng lực đâu".

Trong lòng Nghiêm Cẩn biết Mẫn Lệ nói đúng, nhưng vẫn còn lo lắng. Mai Khôi điều chỉnh xong trạng thái, thử lại lần nữa, cô bé xông đến, vụt vụt đấm hai quyền.

Mẫn Lệ nhanh chóng hạ thấp người tránh đi, sau đó thuận thế đấm vào bụng Mai Khôi một chưởng, áo giáp hộ thân ngăn chặn phần lớn lực đạo, nhưng một đấm không mạnh này vẫn khiến Mai Khôi lùi liền mấy bước, bụp một cái ngồi phệt xuống đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!