Sự tỉnh ngộ bất ngờ này khiến Nghiêm Cẩn chẳng biết làm thế nào, mặt cậu đỏ hồng lên, chân tay luống cuống không biết nên đặt ở đâu. Cậu liền kéo Mai Khôi đi, ra ngoài cửa tiệm, một làn gió mát thổi đến, khiến cậu thấy tỉnh táo hơn một chút.
"Lẽ nào thật sự là vậy! Đích xác là như vậy? Không phải chứ, không thể nào đâu?" Trong lòng cậu lẩm bẩm, không kìm được lại nhìn Mai Khôi. Mai Khôi thích thú không nỡ rời món đồ trang sức pha lê hình con rùa nhỏ, cả đoạn đường vừa đi vừa soi vào cửa kính các tiệm bên đường, khuôn mặt tràn ngập nét cười rạng rỡ vui vẻ, tâm trạng hưng phấn không lời nào tả xiết.
"Anh, cảm ơn anh. Em rất thích món quà này", Mai Khôi lướt nhanh đến như chú bướm, ôm chầm lấy Nghiêm Cẩn. Cô bé rất ít lần chủ động nhiệt tình như vậy, khiến trái tim cậu lại bắt đầu không ngừng đập loạn.
"Th… thích là được."
Tiểu Ma Vương thông thường trong tình huống như thế này sẽ dương dương tự đắc nói khoác lên tận trời, nhưng lúc này lại đột ngột lắp bắp, đầu óc rối bời hỗn loạn, vẫn đắm chìm trong phát hiện mới và kinh ngạc của mình.
Lẽ nào cậu thực sự thích Con Rùa Nhỏ rồi, thích hơn cả những cô bạn gái trước kia? Còn thích hơn tất cả những người khác?
Cho nên ở trước mặt cô bé, cậu nói mãi không hết chuyện, cho nên không thể chịu được bất cứ người nào ức hiếp cô bé, cho nên nếu như ngày nào không gọi điện cho cô bé thì cậu thấy không thoải mái, cho nên nếu như cuối tuần không nhìn thấy cô bé thì cả người cậu đều khó chịu, cho nên khi nhìn thấy nụ cười của cô bé, cậu cũng sẽ cười theo, cho nên cậu nguyện ý mua tất cả những thứ đồ cô bé thích ăn cho cô bé ăn, cho nên cậu tiết kiệm tiền không nỡ tiêu nhưng lại tiêu sạch trong một lần chỉ để mua quà tặng cô bé, cho nên…
Tiểu Ma Vương sửng sốt với chính mình, nếu như thực sự là thế, cậu nên làm thế nào? Vậy bao nhiêu năm nay cậu giả vờ giả vị cái gì chứ? Thật là càng sống càng thụt lùi. Cô bé dù gì cũng là em gái quý báu nhất của cậu mà.
Được rồi, không có quan hệ huyết thống, nhưng trên mặt tình cảm, cô bé là em gái còn thân thiết hơn cả có quan hệ huyết thống. Chứng bệnh tim đập loạn của cậu lẽ nào chính là vì nguyên nhân này? Cậu không cảm thấy khó chịu khi lưỡi chạm vào lưỡi cô bé lẽ nào chính là vì điều này?
Mai Khôi đứng trước mặt, nhìn cậu nghi hoặc: "Anh trai, anh sao vậy?
". Nghiêm Cẩn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng:"Con Rùa Nhỏ, nếu như anh không đồng ý, em nhất định không được lén đọc suy nghĩ trong lòng anh đó".
"Vâng", Mai Khôi ngoan ngoãn gật đầu: "Em sẽ không xem lén
". Lời này Nghiêm Cẩn đã nói không chỉ một lần, đổi lại là người khác có lẽ sớm đã không thể nhẫn nại rồi, nhưng Mai Khôi nói gì cũng nghe. Nghiêm Cẩn rất hài lòng với phản ứng của cô bé, cúi đầu nhìn con rùa nhỏ pha lê đang treo trước khuôn ngực trắng ngần của cô bé, bỗng thấy hơi nóng lên:"Con Rùa Nhỏ, sợi dây chuyền này anh tặng em, em phải luôn đeo đó, cũng không được để người khác chạm vào".
"Vâng." Mai Khôi cúi đầu, sờ sờ vào cái đầu của con rùa nhỏ, cô bé thực sự rất thích. Ngẩng đầu lên, cô bé cười ngọt ngào với Nghiêm Cẩn, nụ cười rạng rỡ khiến đầu óc Tiểu Ma Vương choáng váng, lại không kìm nén được, sán đến hôn lên gò má cô bé.
"Buồn." Mai Khôi cười, xoa xoa chỗ vừa bị Nghiêm Cẩn hôn vào, Nghiêm Cẩn vuốt tóc cô bé, dặn dò: "Người khác không được phép hôn, biết chưa, ai đến gần em, em đánh người đó cho anh". Mai Khôi tiếp lời rất nhanh: "Mẹ Tiểu Tiểu nói, cũng không thể cho anh hôn
". Nghiêm Cẩn bĩu môi, chỉ cần bản thân Mai Khôi đồng ý, những người khác không nằm trong phạm vi bận tâm của cậu:"Lời của mẹ, em phải nghe theo có chọn lọc, lời của anh, em phải nghe theo toàn bộ, biết chưa? Em nói đi, ai đối xử với em tốt nhất
". Mai Khôi nghiêm túc nghĩ, chuyện này phải thế nào mới được đây, có từ"nhất" à. Nghiêm Cẩn xị mặt xuống: "Chuyện này còn phải nghĩ?".
"Là anh trai."
Được rồi, so sánh qua so sánh lại, cô bé vẫn thích anh trai nhất. Cậu biết đùa cho cô bé vui, bất luận muộn thế nào cũng nói chuyện cùng cô bé, biết biểu diễn lồng tiếng đối thoại trong chuyện tranh cho cô bé nghe, biết giúp cô bé đánh người xấu, biết thay cô bé ăn hết các món cô bé không thích.
"Vậy em thân với ai nhất?"
"Anh trai."
"Cho nên lời của anh phải quan trọng hơn của mẹ Tiểu Tiểu, biết chưa? Cho nên anh có thể hôn, người khác thì không."
Mai Khôi ngẫm nghĩ: "Được thôi, dù gì anh cũng quen đi khắp chốn hôn người ta rồi
". Câu nói này chọc và rất đúng chỗ Nghiêm Cẩn cứng đơ ở đó. Đúng vậy, từ lúc ở trường mẫu giáo, cậu đã bắt đầu có không ít chiến tích lớn rồi. Mỗi một chuyện cô bé đều nhớ rất rõ, nếu như cậu bảo thích cô bé, có phải sẽ bị cô bé cười chết mất không? Nghiêm Cẩn bồn chồn không yên, còn may, cậu đã không nhất thời kích động mà nói bừa, cậu phải nghĩ thật kỹ, cân nhắc rõ ràng rồi mới xử lý chuyện này. Mai Khôi nào biết trong lòng cậu lắm suy nghĩ lung tung rối rắm như vậy, cô bé nắm lấy tay cậu đi về phía nhà hàng:"Chúng ta mau quay về thôi, em muốn khoe với mẹ Tiểu Tiểu quà của em
". Hai người bọn Nghiêm Lạc sớm đã phát hiện ra có điều không bình thường, nào ai đi vệ sinh lâu như vậy chứ, chắc chắn lại là thằng nhóc Nghiêm Cẩn giở trò xấu rồi. Đợi cả nửa ngày, lại nhìn thấy Mai Khôi khuôn mặt đỏ hồng thẹn thùng hạnh phúc, kéo Nghiêm Cẩn quay về, trong lòng Tiểu Tiểu"xoảng
"một tiếng: Không phải chứ? Mai Khôi báo cáo với Tiểu Tiểu:"Mẹ Tiểu Tiểu, anh tặng quà mừng con đi học này
". Tiểu Tiểu ổn định trái tim, còn may, còn may, thật sự là suýt chút nữa đã dọa cô một trận rồi. Nghiêm Lạc vừa nhìn thấy sợi dây chuyền pha lê kia, nửa cười nửa không, nhìn con trai:"Vẫn còn tiền chứ?". Tuổi nhỏ đã biết tiêu tiền để lấy lòng người khác rồi.
"Tăng chút tiền lương đi bố."
Nói đến vấn đề này, Nghiêm Cẩn thật sự không khách sáo, cậu không có tiền nữa, tiền tiết kiệm bao lâu đã tiêu sạch toàn bộ rồi, thứ đồ pha lê nhỏ xíu đó đắt đến mức dọa người, nhưng Nghiêm Cẩn ưng ý tạo hình con rùa nhỏ của nó, nên đã nhanh chóng lựa chọn đặt làm luôn cho Con Rùa Nhỏ nhà cậu.
Nghiêm Cẩn còn chưa trả lời, Mai Khôi lại lo lắng: "Anh, cái này đắt lắm sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!