Nghiêm Cẩn không ngờ rằng, cách hai ngày sau, cậu không nhịn được nữa liền quay về nhà một chuyến, nhưng không tìm thấy Con Rùa Nhỏ đâu.
Ông bố vô tình của cậu còn lạnh lùng nói: "Quay về làm gì?
". Nghiêm Cẩn nóng nảy:"Con là con trai bố, không có việc gì thì không thể về nhà sao?
". Nghiêm Lạc cầm túi hành lý:"Mẹ con đưa Mai Khôi lên núi ở một khoảng thời gian, muốn đưa con bé đi học ngồi thiền hít thở khí trời, luyện tập thể dục, pháp thuật cơ bản gì đó, nếu không, con bé đến trường chắc chắn sẽ không thích ứng nổi với chương trình học.
Cho nên nhà không có ai, bố đến công ty ở mấy ngày, con tự lo cho mình nhé, con trai" .
Nghiêm Cẩn liếc xéo dáng vẻ bi phẫn như ông chồng bị vứt bỏ của bố mình, đột nhiên cũng có cảm giác thê lương, thấy mình cũng thành ông chồng bị vứt bỏ rồi, đáng thương quá! Không đúng, là đứa con trai bị vứt bỏ chứ, hai bậc phụ huynh chẳng chút lương tâm, không cần đến con trai nữa.
Nghe thấy tiếng bố đóng cửa đi, Nghiêm Cẩn một mình ngồi trên sofa, trong lòng tức giận, đúng là không có lương tâm, toàn bộ đều không có lương tâm! Không có lương tâm nhất chính là Con Rùa Nhỏ!
Cậu móc điện thoại ra, ấn mạnh vào phím tắt số 1, muốn gọi điện cho cô bé, phải nghiêm khắc phê bình cô bé, làm sao có thể như thế này được chứ, không chào hỏi một tiếng đã đi rồi, tuy mấy ngày nay cậu có hơi mất tự nhiên, tránh mặt, không nhận điện thoại của cô bé, nhưng cũng có gửi cho cô bé một tin nhắn mà.
Cô bé sao có thể như thế này, nói không thấy là không thấy luôn, quá đáng mà.
Điện thoại vang lên, nhưng tiếng chuông truyền ra từ phòng Mai Khôi, Nghiêm Cẩn giật thót mình, vui vẻ xông vào, bố lừa người ta. Cậu chạy vào trong phòng nhìn, làm gì có Con Rùa Nhỏ, chỉ thấy chiếc điện thoại cô đơn đặt trên gối, còn chặn trên một trang giấy:
Anh ơi, mẹ Tiểu Tiểu đưa em lên núi rèn luyện sức khỏe, em gọi điện thoại cho anh, anh không nghe máy, mấy ngày nay anh bận như vậy, phải chú ý giữ gìn sức khỏe, mẹ Tiểu Tiểu không cho em mang điện thoại, nói phải chuyên tâm tập luyện, em đành để lại mấy chữ cho anh.
Mẹ Tiểu Tiểu nói chúng em đi hai tuần, đợi em quay về, thì có thể đến trường cùng học với anh rồi. Cho nên em nhất định sẽ nỗ lực thật tốt, đợi em quay về nhé!
Hai tuần? Lại phải đi những hai tuần lễ dài như thế. Nghiêm Cẩn tức giận, ai muốn đợi kẻ không có lương tâm chứ, hừ, hai người không có ở đây, cậu cũng sẽ sống tốt như thường.
Tuy là nói như vậy, nhưng Tiểu Ma Vương thỉnh thoảng cũng không thể không thừa nhận, trong chuyện này, cậu biểu hiện tương đối thiếu bản lĩnh.
Rõ ràng trên mảnh giấy Mai Khôi viết là hai tuần lễ, nhưng từ ngày thứ ba Nghiêm Cẩn đã bắt đầu gọi điện cho bố cậu rồi: "Bố, bà xã bố dự định khi nào về? Ờ, vậy vì sao bố không thúc bà ấy chứ?
". http://. luv -ebook. com"Bố, mẹ có gọi điện thoại về cho bố không? Họ ở trên núi sống có tốt không? Thức ăn còn đủ hay không? Có cần người đưa thêm một chút không, gần đây bài vở của con không nhiều, con không để ý đến việc phải chạy đi một chuyến đâu."
"Bố, người kia nhà bố có phải là vui cảnh mới quên nơi cũ rồi không? Có phải là có lòng chán ghét bố rồi không? Chuyện này bố cũng có thể chịu đựng được sao?"
"Bố ơi, đứa con bị phụ huynh bỏ mặc rất đáng thương, con không muốn biến thành đứa trẻ đáng thương đâu. Con rất muốn ăn cơm mẹ nấu, bố đưa mẹ quay về đi."
…
Lúc đầu Nghiêm Lạc còn ứng phó mấy câu, sau đó bị cậu làm phiền quá mức, điện thoại cũng chẳng nhận nữa. Điều này khiến Nghiêm Cẩn vô cùng không vui, cậu không biết ông bố Nghiêm Lạc của cậu trong lòng đang nghĩ cậu con trai này vẫn còn không biết xấu hổ mà nói mình đáng thương, người làm cha mẹ của cậu mới đáng thương.
Bà xã rời đi nhiều ngày như vậy, tâm trạng anh vốn đã vô cùng khó chịu rồi, thằng con trai không có mắt này còn dăm ngày ba bữa lại giở trò ngốc nghếch, thật sự chẳng muốn thừa nhận tên lỗ mãng ấy là do anh sinh ra.
Hơn nữa bạn nói xem, tương tư thì tương tư, lấy bố mẹ ra làm cái cớ gì chứ. Anh cứ không nhắc nhở cậu, cứ xem kịch hay đấy.
Năm đó anh theo đuổi Tiểu Tiểu phí sức như thế nào, tiêu tốn bao nhiêu tâm tư, thời gian đợi chờ dài như vậy, vừa dỗ dành, vừa lừa gạt, vừa dọa dẫm, trải qua bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng mới giành được cô về tay.
Bây giờ đến lượt con trai, đương nhiên người làm cha mẹ là bọn họ đây còn giúp cậu nuôi lớn con dâu rồi, đã xây dựng cho cậu một hoàn cảnh thanh mai trúc mã thật đẹp, tiểu tử chết tiệt này nhà anh còn cả ngày từ sáng đến tối đi kết bạn gái bừa bãi, tự cho mình là cao thủ tình trường, thật là mất mặt!
Cuối cùng lại còn muốn thu phục được Mai Khôi một cách đơn giản như thế sao? Không thể cho tên nhóc thối này được lợi dễ dàng.
Huống hồ Mai Khôi ngoan như vậy, Nghiêm Lạc thật sự cảm thấy cô bé kết hợp với Tiểu Ma Vương nhà mình thật quá đáng tiếc, cho nên tuy anh nhìn ra dấu hiệu, nhưng chẳng muốn tham gia vào, để con trai tự giày vò bản thân.
Nếu như may mắn, trước khi Mai Khôi ghét bỏ cậu, cậu sẽ thu phục được cô bé, còn không may mắn, thì cậu cứ đợi đến lúc hối hận vì sự kém cỏi của bản thân đi.
Nghiêm Cẩn không biết mình bị mang ra tính toán, cậu buồn khổ bấm ngón tay đếm ngày, thời gian hai tuần lễ vừa hết, cậu liền vội vàng chạy về nhà.
Vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng cười nói của Mai Khôi với bố mẹ, Nghiêm Cẩn ngầm ghi nợ cho bố cậu trong lòng, quá xấu xa, có tin tức cũng không thông báo trước cho con trai một tiếng, may mà cậu thông minh, đếm ngày tháng rất cẩn thận, mấy ngày nay còn liên tục gọi điện về nhà, xem có người nhấc máy không, lần này dù gì cũng xác định có người nhận máy, cậu mới nhanh chóng quay về.
Vừa vào phòng, nhìn thấy Mai Khôi, cậu ngẩn ra đó. Mai Khôi mặc bộ đồ mới, làm kiểu tóc mới, mái tóc dài quá vai ban đầu được cắt ngắn đi một chút, chỉ vừa dài đến vai, kiểu tóc rẽ ngôi lệch, tóc mái cắt vát, cả người lộ rõ thần thái hăng hái, toát lên hơi thở ngọt ngào đẹp đẽ của độ tuổi thanh xuân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!