Chương 24: (Vô Đề)

Chuyến du lịch ở trấn S cũng không được coi là thuận lợi, bởi Mai Khôi cứ luôn buồn bã không vui. Thế là Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu chỉ để hai đứa trẻ ở lại trấn S chơi ba ngày, đi thăm di tích trấn cổ trong núi, ngắm phong cảnh trang trại, sau đó lái xe đến hai thành phố bên cạnh chơi một vòng, cuối cùng về nhà.

Chuyến đi trong vòng hai mươi ngày, Mai Khôi mới dần nở được nụ cười.

Lúc sắp hết kỳ nghỉ hè, Mai Khánh Hải đến Nghiêm gia đón Mai Khôi về, anh ta gần như đã bỏ được tâm lý buồn bã, dự định mang đến cho con gái một cuộc sống thật tốt.

Triệu Huệ Trung vẫn dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng mấy năm nay trong bụng cô ta chẳng có động tĩnh gì, lại ngại bởi áp lực của Nghiêm gia, nên cũng không gây ra chuyện gì cả.

Sau khi khai giảng, bọn trẻ quay lại trường học như bình thường. Tất Mặc Ngôn giờ cũng trở thành học sinh của trường Nhã Mã rồi, và hiển nhiên là ở cùng ký túc xá với Nghiêm Cẩn.

Cậu nói rằng hai anh em ở cùng nhau chăm sóc cho nhau, nhưng phụ huynh của hai bên đều cho rằng, hai đứa đừng dỡ tòa nhà ký túc xá ra là tốt rồi. Mặc Ngôn bình thản thong dong: "Chuyện dỡ nhà đó tuyệt đối sẽ không phải là con làm

". Nghiêm Cẩn nhảy lên kêu la:"Nếu như anh đây động thủ, anh đây sẽ mang họ của chú

". Hai người làm bố đứng bên cạnh xem náo nhiệt lập tức đều buông lời, Nghiêm Lạc nói:"Rất tốt"; Tất Mặc Kỳ bảo: "Vậy không được. Con trai, đừng lúc nào cũng chọc tức anh con, nếu anh con thật sự tức giận thì nhà chúng ta không lo liệu nổi đâu".

Hai anh em nhìn nhau một cái, rồi mỗi người hừ một tiếng. Hai đứa nhóc này cũng chẳng biết tại sao, trời sinh đã là đối thủ.

Mặc Ngôn đối với ai cũng đều hòa thuận vui vẻ, chỉ có với Nghiêm Cẩn là không nhịn được khiêu khích, với tính cách nóng nảy của Nghiêm Cẩn, vậy đương nhiên là chạm vào cái sẽ nổ, hai anh em lớn bao nhiêu tuổi tức là đối đầu với nhau từng đấy năm, điều này thật sự khiến cho phụ huynh hai bên đau đầu.

May mà hai thằng nhóc này đều theo chủ nghĩa chết vì sĩ diện, cứ coi như có không hợp nhau hơn nữa, ở trường học trước mặt người khác vẫn giả vờ dáng vẻ đạo mạo nghiêm trang, cho nên không có họa lớn, loạn nhỏ thì không đếm xuể, cũng coi như hòa thuận làm bạn học mấy năm rồi.

Ở một bên khác, Mai Khôi cũng ở trong trường học nội trú tiếp tục lên lớp, thành tích không tốt cũng chẳng xấu, ở trong trường học tuyệt nhiên không gây ra sự chú ý, cứ yên tĩnh như thế trở thành học sinh trung học cơ sở.

Lễ khai giảng năm thứ hai trung học cơ sở[1] hôm đó, theo lệ thường vẫn là anh trai Nghiêm Cẩn và mẹ Tiểu Tiểu của cô bé lái xe đưa cô bé đến trường học đăng ký. Nghiêm Cẩn giúp cô bé cầm túi hành lý nhỏ xuống xe, nhân tiện lườm cậu học sinh đang cười với Mai Khôi một cái.

Mai Khôi khẽ gật đầu biểu thị ý xin lỗi với cậu bạn kia, nói với Nghiêm Cẩn: "Đó là bạn cùng lớp của em

". [1] Tương đương với lớp Tám ở Việt Nam."Bạn cùng lớp thì sao, cười chẳng có ý tốt gì như vậy", Nghiêm Cẩn rất tức giận, cảnh cáo cô bé: "Anh nói với em này, em không được có bạn trai sớm biết chưa, em ngốc nghếch, làm sao phân biệt được người tốt kẻ xấu, thích hợp hay không thích hợp, đợi em lớn rồi, anh sẽ giúp em chọn người tốt, bây giờ những đứa linh tinh vớ vẩn này, em cũng đừng để ý đến

". %http://. luv -ebook. com"Ờ.

"Mai Khôi nghe lời theo thói quen, thực ra cũng chẳng có gì phản bác, mẹ Tiểu Tiểu cũng nói muốn giúp cô bé kiểm tra, bản thân cô bé không muốn có bạn trai, nhưng bây giờ cũng chưa cần phải giải thích với bọn họ. Nhưng Tiểu Tiểu thì không vui vẻ, quở trách con trai:"Con đi sang bên kia đi, giống con đó thay N cô bạn gái rồi, còn không biết xấu hổ nói người ta linh tinh vớ vẩn. Mai Khôi vốn dĩ đã quá hướng nội, bạn bè ít, con đừng có lúc nào cũng làm rối thêm, khiến bạn bè của em ấy càng ít đi

". Thằng con trai phá hoại này của cô, mấy năm nay, bạn gái thay hết người này đến người khác, lý do chia tay thì lần sau ly kỳ hơn lần trước, lại còn thật sự không biết xấu hổ mà đi nói người khác."Con làm sao mà thêm loạn chứ, đáng để kết bạn, đương nhiên là kết bạn rồi, những kẻ không có ý tốt khác đề phòng chút cũng chẳng sai. Đúng không, Con Rùa Nhỏ?".

"Vâng, anh nói đúng."

Mai Khôi rất phối hợp, Tiểu Tiểu lườm con trai một cái: "Cũng là Mai Khôi tính khí tốt, chịu đựng được cá tính xấu này của con

". Hai mẹ con đưa Mai Khôi vào ký túc xá mới, năm học này cô bé chuyển đến tòa nhà ký túc, tòa nhà xây dựng lớn hơn, điều kiện cũng tốt hơn tòa nhà cũ trước đây. Nghiêm Cẩn chuyển đồ của cô bé xong, lúc sắp đi liền nhét chiếc di động vào tay cô bé:"Bây giờ quản không nghiêm nữa rồi, em có thể gọi điện thoại cho anh, số anh đã lưu lại rồi, nhất định phải gọi đó, gửi tin nhắn cũng được, phí điện thoại anh trả giúp em rồi, nếu như hôm nào quên không gửi tin tức cho anh, anh sẽ tìm em tính sổ đó".

Mấy năm trước ở trấn nhỏ quay về, Nghiêm Cẩn liền bắt đầu nghiêm lệnh cấm Mai Khôi không được thường xuyên sử dụng năng lực tâm ngữ tìm cậu. Cậu lo lắng còn có người giống như bà lão kia có thể thăm dò mà biết đến năng lực của Con Rùa Nhỏ. Nếu như đối phương không có ý tốt, vậy thì thật quá gay go.

Cho nên quan trọng nhất chính là phải cất giấu Con Rùa Nhỏ cho tốt, hai đứa giữ bí mật này nhiều năm như vậy, đến Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu cũng không cho biết, Mai Khôi vẫn luôn bình an vô sự, cuộc sống rất yên ổn, cậu vô cùng hài lòng với việc này.

Mai Khôi nghe lời gật đầu, cầm di động cười vô cùng vui vẻ. Nghiêm Cẩn cùng Tiểu Tiểu đi ra khỏi trường, chiếc xe chưa lái được bao xa, điện thoại đã vang lên, lấy ra nhìn, cậu thấy vui vẻ: "A lô, Con Rùa Nhỏ, nhanh như vậy đã nhớ anh rồi?

". Mai Khôi ở đầu dây bên kia cười hi hi:"Là em thử xem điện thoại này dùng có tốt không

". Nghiêm Cẩn lảm nhảm với cô bé một lúc lâu, mới quyến luyến không nỡ dập máy. Tiểu Tiểu đợi cậu cất điện thoại đi, hỏi:"Nhã Nhã kia của con là chuyện gì vậy?".

"Bạn gái ạ, cái gì là chuyện gì?

". Tiểu Tiểu tức giận:"Nghiêm Cẩn, mẹ nói với con rồi, qua lại với bạn gái không phải là trò chơi, con không được cả ngày đều lêu têu càn quấy, nói con lại không nghe.

Còn nữa, quan trọng nhất là con đừng làm chuyện gì vượt quá khuôn phép, đợi con gái nhà người ta đến nhà gõ cửa, mẹ cũng thật sự kệ xác con đó".

"Cái gì gọi là vượt quá khuôn phép ạ? Mẹ, mẹ thật súc tích, yên tâm đi, con sẽ không đâu, con mới mười lăm tuổi thôi mà, sẽ không để mẹ có cơ hội bị con gái nhà người ta đến nhà chặn cửa đâu, hơn thế nữa, trong nhà có bố rồi, ai dám to gan làm ầm lên?", Nghiêm Cẩn đùa tí tởn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!