Chương 22: (Vô Đề)

Về vấn đề sắp xếp chuyến du lịch, Tiểu Tiểu đưa hai đứa trẻ ngồi tàu hỏa đi trước, hai ngày sau Nghiêm Lạc tự lái xe đuổi theo, mọi người gặp nhau ở trấn S, cuối cùng của lộ trình là cả nhà cùng nhau lái xe quay về.

Trấn S không đến nỗi xa lắm, đi tàu hỏa khoảng gần sáu tiếng là đến nơi. Mai Khôi và Nghiêm Cẩn đều chưa từng ngồi tàu hỏa, cả đoạn đường hưng phấn bò lên bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy phong cảnh đẹp, hai đứa trẻ còn chỉ chỉ trỏ trỏ rì rầm một lát.

Tiểu Tiểu mỉm cười ngồi bên cạnh, bọn họ đi khoang giường mềm, chỉ có ba mẹ con, cho nên cô cũng rất yên tâm. Sau khi dặn dò bọn trẻ không được chạy ra khỏi khoang, cô bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngủ được một giấc tỉnh dậy, cô phát hiện chẳng mấy chốc là đến ga, lại nhìn Mai Khôi cuối cùng cũng đã mệt, gối lên chân Nghiêm Cẩn ngủ rất say. Nghiêm Cẩn làm thế tay ra hiệu cho Tiểu Tiểu im lặng, giọng khe khẽ nói: "Mẹ, Con Rùa Nhỏ vừa mới ngủ, mẹ đừng làm ồn để em ấy ngủ thêm".

Tiểu Tiểu tắt nụ cười, nuôi con trai thật là phí công. Trước đó ông Nghiêm nhà cô còn nói, tiểu quỷ hư đốn này chưa hiểu rõ đã học người ta giả bộ làm cao thủ tình trường yêu đương lăng nhăng, đợi sau này Mai Khôi ghét bỏ nó, nó mới biết thế nào là lợi hại.

Tiểu Tiểu thấy không tán đồng lắm, cảm thấy Tiểu Ma Vương nhà mình với Mai Khôi hình như không cân xứng, còn sợ sau này Nghiêm Cẩn tìm một cô con dâu ghê gớm, ức hiếp Mai Khôi thì phải làm sao.

Lúc đó cô còn nghĩ, sau này cô phải giúp Mai Khôi tìm một người chồng tốt, không thể để cô bé chịu thiệt thòi, nhưng Boss nói như thế này, Tiểu Tiểu đã chịu ảnh hưởng, nhìn kiểu gì cũng thấy đứa con trai hồ đồ của cô có lẽ thực sự có xu thế tình cảm như vậy, cho nên cô phải vội vàng tiêm một mũi dự phòng cho Mai Khôi, yêu sớm là không được, chuyện yêu đương đều phải báo cáo với người lớn.

Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, với loại cá tính thối hư đốn chẳng nể nang gì của Tiểu Ma Vương nhà cô đây, nổi điên lên rồi thì Mai Khôi chắc chắn không phải là đối thủ, cho nên cô phải làm tốt công tác giáo dục tư tưởng trước cho Mai Khôi, đừng để đến lúc đó lại bị cậu làm tổn thương.

Còn về cậu con trai ngốc này nhà cô, nhất định phải giáo dục trọng điểm, dần dần cảm hóa, phải quản lý nghiêm khắc lời nói và hành động của cậu, không thể để cậu thực sự vượt quá quy định.

Nếu như đến khi đó cậu vẫn muốn thực hiện giấc mộng cao thủ tình trường của mình, vậy cô nhất định sẽ sắp xếp Mai Khôi ở chỗ khác.

Tiểu Ma Vương đương nhiên không biết bản thân mình bị mẹ tính toán, nghe thấy loa phát thanh của tàu thông báo đến trấn S rồi, cậu lay tỉnh và đỡ Mai Khôi dậy, nhìn dáng vẻ dụi mắt mơ mơ màng màng của cô bé thật là đáng yêu, không kìm được hôn lên gò má ngủ đến mức hồng hào của cô bé.

Tiểu Tiểu nhìn thấy, mặt sầm xuống: "Nghiêm Cẩn, các con lớn rồi, con không thể lúc nào cũng chơi trò hôn hít với các bạn gái giống như lúc còn nhỏ, biết chưa?". Nhìn con trai bĩu môi khuôn mặt không vui, cô càng nói rõ ràng hơn: "Không được hôn Mai Khôi, biết chưa?

". Nghiêm Cẩn lại không hài lòng, dưới cái lườm của mẹ cũng chỉ đành đáp một tiếng"vâng

", biểu thị mình nghe thấy rồi. Tiểu Tiểu cầm va ly hành lý, dắt tay Mai Khôi xuống xe trước, đi thẳng ra khỏi ga. Nghiêm Cẩn mặt lạnh lùng đi phía sau, nghe thấy mẹ lại nói với Con Rùa Nhỏ:"Sau này không được cho anh hôn con nữa, các con đều lớn rồi…

". Nghiêm Cẩn tức giận, mẹ quá xấu, cậu với Con Rùa Nhỏ như thế này gọi là tương thân tương ái tình cảm tốt đẹp, hai đứa là tổ hợp đệ nhất thiên hạ, bà lại muốn chia rẽ bọn chúng, còn dạy Con Rùa Nhỏ không để ý đến cậu. Tâm lý phản nghịch của Tiểu Ma Vương phát tác, cậu xông lên, một tay ôm lấy Mai Khôi, hôn chụt một cái rất kêu lên mặt cô bé, gây án xong lập tức chuồn đi. Tiểu Tiểu tức giận quát:"Nghiêm Cẩn!

". Mai Khôi thấy Tiểu Tiểu không vui, trách cứ nhìn Nghiêm Cẩn một cái, lại quay sang Tiểu Tiểu, ngẫm nghĩ rồi hỏi:"Mẹ Tiểu Tiểu, con có cần phải tức giận cùng không?".

"Em dám tức giận!

"Tiểu Ma Vương vừa nghe thấy cũng sốt ruột, Con Rùa Nhỏ quả nhiên nhát gan như thỏ đế, mới bị khiêu khích mấy câu liền hạ giáo với kẻ địch, lẽ nào sau này thật sự không cho hôn? Còn muốn tức giận với cậu, vậy sao mà được? Cậu lớn tiếng gọi:"Con Rùa Nhỏ, em dám giận anh thử xem!". Tiểu Ma Vương lúc này tức giận, hung hăng lao đến, dùng lực ôm lấy Mai Khôi rồi hôn mạnh lên gò má cô bé một cái nữa, còn huênh hoang nói: "Anh cứ hôn, cứ hôn, em tức giận thử xem".

"Nghiêm Cẩn!"

Tiểu Tiểu thật sự tức giận, tiểu tử thối này, chẳng ra làm sao cả. Cô thả va ly hành lý xuống, ôm lấy Mai Khôi đang bị Tiểu Ma Vương dọa cho ngẩn người ra vào lòng, mắng Nghiêm Cẩn: "Con còn làm bừa tiếp thì quay về nhà đi, mẹ không quản nổi con nữa rồi

". Cô cúi đầu nhìn Mai Khôi, xoa đầu cô bé:"Mai Khôi đừng sợ". Cậu con trai này từ trước đến nay chưa từng giận dữ mạnh như thế trước mặt cô, hung dữ giống như một tiểu quái thú, chẳng trách khiến Mai Khôi sợ.

Nghiêm Cẩn nhìn Mai Khôi rúc vào lòng Tiểu Tiểu, lại không nói giúp cậu, dáng vẻ còn chịu nỗi kinh sợ, lửa giận đùng đùng bốc lên trong người cậu, cậu với cô bé mới là một nhóm, bây giờ cô bé lại đầu hàng chạy vào doanh trại địch quy thuận mẹ rồi, cậu tức giận, vô cùng tức giận.

Tiểu Ma Vương quay đầu đi rất có khí thế: "Mọi người đều ức hiếp con, con muốn bỏ nhà đi

". Động tác của cậu rất nhanh, thoắt cái chen vào đám người, trong tai nghe thấy Mai Khôi lo lắng gọi đằng sau:"Anh…

". Cậu cũng không buồn để ý, rất nhanh chóng mất dạng trong đám người chẳng thấy bóng dáng đâu. Nghiêm Cẩn trốn phía sau cột trụ lớn lén lút nhìn, thấy Mai Khôi ở phía sau muốn đuổi theo cậu, nhưng không tìm thấy bóng dáng của cậu, cô bé lo lắng quay đầu nhìn xung quanh, còn bị người ta đụng phải, ngã ngồi trên mặt đất. Mai Khôi lớn tiếng gọi"Anh trai…", cuối cùng lo đến mức bật khóc. Trong lòng Nghiêm Cẩn dương dương tự đắc, ai bảo em nghe lời mẹ không cho anh hôn, ai bảo em dám tức giận với anh, hừ, anh Nghiêm Cẩn của em đây cũng giận dỗi rồi đó.

Tiểu Tiểu vội vàng đi đến ôm Mai Khôi lên, lau nước mắt cho cô bé, cũng nhìn xung quanh, cô biết bản lĩnh của con trai nhà mình, chẳng phải là sợ đứa trẻ này bị lừa hay bị thương, mà chỉ sợ tính cách hung dữ đó của cậu lại gây ra họa gì.

Suy nghĩ của Mai Khôi thì không giống vậy, cô bé hoảng đến mức nước mắt không kìm được nữa, chỉ một lát đã đỏ như mắt thỏ. Cuối cùng không có cách nào, gắng sức gọi Tiểu Ma Vương ở trong đầu, cô bé nỗ lực tập trung tinh thần, tìm kiếm tin tức ý niệm của Nghiêm Cẩn trong hoàn cảnh ga tàu nhiều tạp âm này.

Nghiêm Cẩn trốn, nghe thấy cô bé hô gọi cũng không để ý, nhưng chẳng mấy chốc suy nghĩ của cậu bị tìm thấy.

"Anh trai, anh đừng tức giận, không phải em cùng một nhóm với mẹ Tiểu Tiểu, anh đừng trốn đi làm em sợ.

"Mai Khôi vừa nói trong đầu, vừa nhìn về hướng Nghiêm Cẩn, cô bé có thể tìm ra những thứ cậu nhìn thấy từ trong đầu cậu, từ đó rất dễ dàng để tìm thấy vị trí chỗ đó. Nghiêm Cẩn rụt lại phía sau chiếc cột:"Con Rùa Nhỏ, em đã đồng ý với anh cái gì? Đã nói rồi, nếu như anh không đồng ý, em sẽ không lén nghe suy nghĩ trong đầu anh, em nói không giữ lời

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!