Chương 10: (Vô Đề)

Mai Khôi vừa nghe thấy Nghiêm Cẩn hỏi vấn đề này, liền không nói nữa, kéo chăn chùm kín mình lại, trốn đi giống hệt con rùa chui vào mai.

Nghiêm Cẩn đẩy đẩy cô bé: "Làm sao vậy?", lại đẩy đẩy cái nữa: "Mau nói xem, lẽ nào em biết pháp thuật?".

"Cái gì là pháp thuật?

"Nghe thấy danh từ mới, Mai Khôi hiếu kỳ, kéo chiếc chăn xuống một chút, lộ ra cặp mắt to. Nghiêm Cẩn lắc đầu, ai da, cậu biết nói nhưng không biết giải thích cho lắm, ngẫm nghĩ rồi trả lời:"Pháp thuật chính là sự việc người bình thường không làm được, sau đó niệm niệm chú, vận vận bùa, thì có thể làm được

". Khuôn mặt Mai Khôi ngạc nhiên:"Vậy cái gì gọi là niệm niệm chú, vận vận bùa?

". Nghiêm Cẩn bĩu môi, không đáp được, cảm thấy mình mất mặt quá. Thở dài, thật thương cảm, vì sao cậu ở trước mặt Con Rùa Nhỏ luôn bị mất mặt chứ? Nghiêm Cẩn ngẫm nghĩ, đột nhiên có biện pháp, cậu cầm chiếc kẹp tóc hình con thỏ trên tủ đầu giường của Mai Khôi trong tay, nói với cô bé:"Em xem, pháp thuật chính là như thế này

". Trong ánh nhìn chăm chú của Mai Khôi, chiếc kẹp tóc đó từ từ bay lên trong lòng bàn tay nhỏ bé của Nghiêm Cẩn. Mai Khôi trợn tròn mắt, khuôn miệng nhỏ cũng há hốc ra tròn vo, kinh ngạc thốt lên:"Woa!

". Trong lòng Nghiêm Cẩn dương dương đắc ý, thầm nghĩ cuối cùng cũng thắng được một ván rồi. Cậu thu chiếc kẹp tóc lại, đột nhiên nghĩ đến chuyện mình để lộ năng lực ra ngoài rồi, vội nhắc nhở Mai Khôi:"Con Rùa Nhỏ, chuyện anh biết pháp thuật này không thể nói cho người khác nhé, với bố mình em cũng không thể nói

". Mai Khôi nghiêm túc gật đầu:"Vâng, em sẽ giữ bí mật, em sẽ không nói cho ai cả".

"Vậy em cũng phải nói cho anh bí mật của em, chúng ta trao đổi

", Nghiêm Cẩn đưa ra yêu cầu. Mai Khôi khó xử co rúm lại sau tấm chăn, rất lâu sau mới nhỏ tiếng nói:"Mẹ nói, nếu như em nói ra, thì sẽ không có bạn, người khác sẽ ghét bỏ em".

"Làm sao có thể, Con Rùa Nhỏ đáng yêu nhất, sao ghét bỏ được chứ. Em mau nói cho anh đi.

"Để đạt được mục đích, Nghiêm Cẩn dùng lời ngon tiếng ngọt nói rất trơn miệng. Mai Khôi mím môi, vẫn không nói. Nghiêm Cẩn thở dài:"Được rồi, anh biết rồi, em không coi anh là anh trai, anh vì em mà đánh nhau, còn bị bố anh phạt thảm như vậy, sau này lại không thể đi học nữa, anh là đứa trẻ đáng thương, bí mật của mình cũng bị người khác lừa đi rồi, người khác lại không chịu nói cho anh bí mật của người ta.

Không có đứa trẻ nào đáng thương hơn anh. Anh đi đây

". Cậu diễn rất đạt, còn cúi đầu từng bước, từng bước đi về phía cửa sổ, phía sau truyền đến tiếng gọi thỏ thẻ của Mai Khôi:"Anh". Nghiêm Cẩn quay phắt đầu lại, nhanh như bay cởi giày, chui lên giường của Mai Khôi, đẩy đẩy cô bé: "Muốn nói rồi sao, anh đang đợi đây

". Mai Khôi nhỏ giọng nói:"Vậy anh cũng phải đảm bảo, không được nói với người khác, cũng không được ghét bỏ em".

"Không nói, không nói, anh sẽ giúp em giữ bí mật, sẽ không ghét bỏ em, chúng ta là bạn tốt mà, anh là anh trai Nghiêm Cẩn của em."

Mai Khôi chăm chú nhìn cậu, đột nhiên kề trán vào trán Nghiêm Cẩn, sau đó cười, để lộ hai lúm đồng tiền nhạt nhạt: "Em tin tưởng anh

". Nghiêm Cẩn cũng cười:"Đây là phương thức ngoắc tay mới sao?". Cậu cũng dùng trán mình cụng cụng vào trán Mai Khôi: "Anh đảm bảo

". Mai Khôi dựa vào cạnh cậu, nhỏ nhẹ nói:"Anh, em có thể biết trong lòng người ta đang nghĩ gì

". Nghiêm Cẩn mở to mắt:"Thật không?

". Mai Khôi gật gật đầu:"Mẹ em cũng có thể. Trước đây em thường khóc, bởi vì luôn cảm thấy rất ồn, mẹ liền dạy em làm thế nào để có thể không nghe thấy, nhưng mà có lúc em không làm được, vẫn sẽ nghe thấy

". Nghiêm Cẩn đảo đảo con ngươi:"Vậy bây giờ anh đang nghĩ gì?"

"Anh không tin lắm, muốn thử em."

"Xì, đoán thế này ai mà chẳng đoán ra được. Anh cẩn thận nghĩ một chút, em có thể biết thì coi như em lợi hại."

Mai Khôi nhìn nhìn cậu, dùng trán chạm vào trán cậu, sau đó nhíu cặp lông mày đẹp lại: "Cái gì là phòng đông lạnh của Con Rùa Nhỏ?".

"Woa, em thật sự có thể biết", Nghiêm Cẩn hưng phấn: "Phải chạm vào trán mới có thể biết phải không?".

"Cũng không phải, nhưng mà có lúc em sẽ không nghe rõ, không dám chắc chắn, chạm vào trán, em sẽ biết được rất rõ ràng", Mai Khôi giải thích, lại hỏi: "Anh, cái gì là phòng đông lạnh của Con Rùa Nhỏ?

". Nghiêm Cẩn xua xua tay:"Cái đó không quan trọng, Con Rùa Nhỏ, sau này em phải giúp anh giám sát bố anh, chỉ cần ông hễ muốn phạt anh, em phải nhắc trước cho anh, anh làm tốt công tác chuẩn bị

". Mai Khôi lắc lắc đầu:"Mẹ nói, không thể dùng".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!