Long Trảo Phong, hậu sơn, Bạch Ngọc Quảng Trường.
Trời quang vạn dặm, xanh biếc như rửa. Lúc này, cửu tầng Cửu Minh Tháp đứng sừng sững giữa quảng trường bỗng nhiên đại phóng dị quang, chuông đồng đồng loạt rung lên, phát ra từng đợt đại đạo thanh âm, chấn động tứ phương.
Ngay sau đó, cửa tháp ầm ầm mở ra, từng đạo thân ảnh liên tiếp bay ra từ trong, đáp xuống khắp các góc quảng trường.
"Chuyện gì thế này? Sao lão phu lại bị đưa ra ngoài?" – có người ngơ ngác, đầu óc mờ mịt.
"Ahhh! Chỉ cần cho bản tôn thêm chút thời gian nữa, ta tất nhiên có thể phá được ảo cảnh! Vì sao… vì sao ngay cả chút thời gian này cũng không cho ta?" – có kẻ gào thét như cuồng, sắc mặt dữ tợn vặn vẹo.
"Lẽ nào… khảo nghiệm đã kết thúc? Tại sao lại gấp gáp như vậy?" – cũng có người trầm ổn, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Cửu Minh Tháp.
Triệu Tiên Đô thần sắc âm u, lặng lẽ đảo mắt quanh, trong nháy mắt đã đem toàn bộ người có mặt thu vào tầm mắt.
"Triệu Trường Hổ, Triệu Tiên Cương, Triệu Thanh Tô, Triệu Diễn Trác… Hừm? Sao lại thiếu Triệu Tam Nguyệt? Người này đâu rồi? Chẳng lẽ… đã bị loại bỏ từ sớm? Không đúng!" – trong lòng y nhanh chóng phủ định: "Triệu Tam Nguyệt tuyệt không phải hạng tầm thường. Ngay cả Trường Hổ cũng còn ở đây, nàng sao có thể không bằng Hổ Si? Rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì?"
Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía hai vị Hóa Thần lão tổ vẫn luôn ngồi ngoài trấn thủ. Thậm chí có mấy người kích động hỏi dồn:
"Bình Tổ, người có biết…"
"Quá bất công rồi! Chuyện mơ hồ thế này, chẳng lẽ không cho chúng ta một lời giải thích sao?"
"Bình Tổ, vậy kết quả xếp hạng của khảo nghiệm lần này là thế nào?"
Đúng lúc ấy, lão giả râu tóc bạc trắng, thân thể còng xuống – Triệu Trung Bình – chợt khụ một tiếng, trầm giọng quát:
"Tất cả… im lặng!"
Lời còn chưa dứt, toàn trường đã lặng ngắt như tờ.
Triệu Trung Bình thần sắc nghiêm nghị, đôi mắt đục ngầu chậm rãi đảo qua từng người. Ánh mắt quét đến đâu, mọi người lập tức cúi đầu, không dám đối diện cùng lão tổ.
Chỉ có hai người thuộc bối phận Diễn tự bối là chẳng chút sợ hãi, trong mắt họ hiện rõ khí độ coi sinh tử như mây khói.
"Các ngươi vừa rồi biểu hiện, thật khiến lão phu thất vọng vô cùng! Chỉ là một trận khảo nghiệm nho nhỏ thôi, thành bại được mất có đáng để các ngươi thất thố như vậy không? Định lực ngàn năm tu hành của các ngươi đã đi đâu cả rồi? Hừ! Thảm trạng này, còn ra thể thống gì nữa!"
Một trận quở trách, lập tức khiến mọi người đỏ bừng mặt, không ai dám cãi một câu.
"Bẩm lão tổ, Diễn Trác ta chỉ muốn hỏi cho rõ ràng. Chúng ta hồ đồ mà bị đưa ra khỏi tháp, cuối cùng cũng phải có một lời giải thích chứ? Chỉ là muốn biết… Hi Tổ làm vậy rốt cuộc có dụng ý gì?" – Triệu Diễn Trác vốn tự biết thọ nguyên chẳng còn bao lâu, nên đã không còn cố kỵ, dám đứng ra chất vấn giữa quảng trường.
Sắc mặt Triệu Trung Bình đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng:
"Hừ! Muốn có câu trả lời sao? Lão phu sẽ cho ngươi một câu trả lời! Giới Luật Đường chủ đâu? Lăn ra đây cho ta!"
"Lão tổ bớt giận!"
"Xin lão tổ bớt giận! Nhị bá tổ chẳng qua chỉ nhất thời xúc động, lời lẽ có chỗ thất thố, tuyệt không phải cố ý bất kính với lão tổ tông!"
"Đúng vậy, đúng vậy! Nhị bá chẳng còn sống được bao lâu, lão tổ hà tất chấp nhặt với y."
"Nhị gia, ngươi quá mức vô lễ rồi. Lão tổ tông vốn khoan dung rộng lượng, nay lại bị ngươi ép đến mức này…"
Trong lúc đường chủ Giới Luật Đường Triệu Tiên Cương bước ra, hơn ba mươi vị nguyên anh tộc lão của Triệu thị đồng loạt mở miệng cầu tình.
Triệu Trung Bình thấy thế, sắc mặt vẫn cứng rắn, kỳ thực trong lòng cũng chỉ chờ Triệu Huyền Kỵ mở lời để có bậc thang bước xuống.
Dù sao cũng chỉ là lời trách phạt ngoài miệng, hắn cũng chẳng thể thực sự làm gì một người sắp chết.
Thế nhưng, còn chưa kịp nghe Huyền Kỵ mở miệng, một biến cố kinh thiên đột ngột xảy ra, khiến tất cả đều sững sờ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!