Chương 9: (Vô Đề)

Sau đó, ta chạy theo đuôi đội trưởng nha dịch, bắt hắn ta dạy ta cách buộc tóc.

Rồi ta lại tìm đến y quán của sư phụ y. Sư phụ y là một lão ngoan cố, suốt ngày mặc bộ đồ cũ kỹ, tóc tai cũng chẳng buồn gội, nhưng y thì lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng.

Ta gọi y ra, kiễng chân ghé sát vào tai y thì thầm: "Lưu Xuyên ca ca, A Nhu đã học được cách buộc tóc rồi. Sau này để A Nhu buộc tóc cho huynh nhé?"

Y lại ngại ngùng, mỗi lần như vậy khuôn mặt sẽ đỏ lên, sắc đỏ lan dần cho đến tận vành tai mới chịu dừng lại.

"Hoàng hậu nương nương không biết đâu, huynh ấy là đại phu giỏi nhất mà thiếp từng gặp." Ta cúi đầu, nhìn vết sẹo nhỏ trên cánh tay phải: "Năm thiếp mười bốn tuổi, thiếp mắc phải bệnh đậu mùa. Khi đó, cả phủ Lâm Châu có đến mấy chục người nhiễm bệnh."

"Thiếp đã nghĩ mình sẽ chết, nhưng chính huynh ấy đã cứu thiếp."

"Huynh ấy luôn ở bên cạnh thiếp, mang đến những quyển thoại bản, kể cho thiếp nghe chuyện Ngưu Lang

- Chức Nữ, cả truyền thuyết về Thất công chúa trên trời. Thiếp thực sự rất thích huynh ấy. Thiếp đã nghĩ rằng, sau này nhất định phải gả cho huynh ấy."

"Thế nhưng, huynh ấy đã rời đi."

"Ngày thiếp khỏi bệnh, thiếp đã tìm huynh ấy rất lâu, rất lâu, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể tìm thấy huynh ấy nữa."

"Huynh ấy muốn chữa lành cho tất cả mọi người, nhưng cuối cùng chỉ cứu được mỗi thiếp. Trong thư, huynh ấy nói bản thân thật vô dụng, nói muốn chu du khắp năm hồ bốn bể, hy vọng một ngày nào đó có thể trở thành đại phu giỏi hơn, rồi quay về tìm thiếp."

"Nhưng Hoàng hậu nương nương ơi, thiếp đã không đợi được huynh ấy... Thiếp không đợi được huynh ấy quay về."

Ta dùng móng tay cào lên vết sẹo nhỏ do đậu mùa để lại trên cánh tay, cào đến khi đỏ lên, đến khi da bong tróc.

Hoàng hậu nương nương đứng dậy ôm ta vào lòng. Bàn tay nàng nhẹ nhàng vỗ lên lưng ta từng nhịp, từng nhịp mà ta thì không thể kìm được nước mắt.

Ta không đợi được y trở về, chỉ có thể giấu y vào tim, cùng với câu "Ta thích huynh" chưa kịp nói ra, tất cả đều giấu thật sâu trong lòng.

Buổi tối, Hoàng thượng lại đến nghe ta kể chuyện cười.

Đôi mắt ta vẫn còn đỏ.

Hắn vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Ta giả vờ như mắt rất ngứa, đưa tay lên dụi mạnh, tỏ vẻ bực bội khó chịu.

Hoàng thượng nắm lấy tay ta, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng dụi nữa."

"A Nhu ngoan, để trẫm thổi cho, thổi rồi sẽ không ngứa nữa."

Hắn cúi xuống thổi vào mắt ta. Nhưng thổi một lúc, nước mắt ta lại lặng lẽ rơi xuống.

Hắn thoáng sững sờ, hai tay cũng khựng lại giữa không trung, trong mắt lộ ra vài phần hoảng loạn.

Ta bỗng nhớ lại khi ta mắc bệnh đậu mùa, những nốt mụn nước trên da ngứa đến phát điên, ta luôn nhịn không được mà gãi.

Sau đó, khi thấy những vết mụn bị ta cào vỡ, Ngụy Lưu Xuyên liền nắm chặt tay ta, không cho ta động vào nữa.

Y nói: "A Nhu ngoan, để ta thổi cho, thổi rồi sẽ không ngứa nữa."

Giờ ta mới phát hiện, Ngụy Lưu Xuyên và Hoàng thượng thực sự rất giống nhau. Giống từ ánh mắt, giống đến bờ môi, thậm chí giọng nói cũng tương tự…

Chắc là ta quá nhớ y rồi. Vậy nên mới không kìm lòng được mà nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mắt Hoàng thượng.

Trong ánh nhìn đầy kinh ngạc của hắn, ta bỗng bật ra câu hỏi, giống hệt như lần đầu tiên ta gặp Ngụy Lưu Xuyên: "Ngài tên là gì?"

"Tống Nhiên Chỉ. A Nhu, hãy nhớ kỹ, trẫm tên là Tống Nhiên Chỉ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!