Ta sững sờ.
Ta có muốn gần gũi Hoàng thượng không?
Không hề.
Ta không thích Hoàng thượng.
Hắn luôn lạnh nhạt với ta, làm việc gì cũng khiến người khác khó hiểu, ta cảm thấy mình vĩnh viễn sẽ không thân cận với hắn.
Hoàng hậu không nhìn ta nữa mà chỉ nắm lấy tay ta, tiếp tục bước về phía trước.
"Nhu Nhi, vị tướng quân trẻ tuổi mà ngươi nói…"
"Chính là người đã dốc hết chân tâm của mình ra ngoài."
"Để rồi chết trong thảm cảnh không ai nỡ nhìn."
"Thế nên Nhu Nhi phải nhớ…"
"Trong hoàng thành này, chỉ có vô tình vô ái, mới có thể sống lâu dài."
Những lời của Hoàng hậu nương nương giống hệt mẫu thân.
Nhưng người một bên giảng đạo lý, một bên vẫn đối xử với ta vô cùng tốt.
…
Đầu tháng Sáu, Chiêu tần và Minh tu dung lần lượt sinh hạ hai công chúa.
Hoàng hậu rất vui mừng, kéo ta cùng chọn hai chiếc khóa trường mệnh, mang đến tặng hai vị phi tần.
Nàng thích trẻ con.
Sau bài học lần trước, ta cũng không ngu dại mà hỏi "nương nương sao không sinh một hoàng tử hay công chúa với Hoàng thượng" nữa.
Buổi tối về phòng, Bảo Nhi cau mày nhìn ta rất lâu, hệt như muốn chọc ra một cái lỗ trên người ta vậy.
Ta hỏi ai lại chọc giận nàng ấy.
Nàng ấy bực tức đáp: "Là chủ tử đó!"
"Ta đắc tội với ngươi lúc nào?"
Ta bật cười, ngữ khí đầy nghi hoặc.
Bảo Nhi giận dỗi túm lấy tay ta, bộ dáng như một bà mẹ già: "Chủ tử à!
Ngài và Minh tu dung cùng tiến cung, giờ người ta đã có tiểu công chúa rồi, còn ngài ngay cả thị tẩm cũng chưa từng làm!"
"Ngài xinh đẹp hơn Minh tu dung nhiều lắm mà, sao Hoàng thượng lại chẳng thích ngài nhỉ?"
"Ngươi hỏi ta sao?"
Ta nhìn đôi mắt đảo qua đảo lại của nàng ấy, nghiêm túc đáp: "Hắn thích hay không liên quan gì đến ta."
"Haizz… cũng may mà Hoàng hậu nương nương cưng chiều ngài."
"Không thì làm sao có thể tồn tại trong cung này được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!