Ta nhếch môi.
Nhìn thấy ánh sáng dần tan biến trong mắt hắn, thay vào đó là vẻ chán ghét quen thuộc ngày nào.
Ta lùi lại hai bước, cúi đầu: "Hoàng thượng thứ tội."
Hoàng thường không để ý đến ta, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó bỏ đi.
Đức Toàn công công đỡ ta dậy, giọng điệu chân thành: "Nương nương đừng chọc Thánh thượng giận nữa."
Ta không hiểu.
Ta vốn luôn là như vậy, chẳng qua là hắn tự dưng đưa mặt đến gần rồi lại chê ta thái độ không tốt.
Dù nghĩ vậy, ta vẫn nhẹ giọng đáp: "Dạ."
Đức Toàn công công lắc đầu, không nói gì thêm, quay người đuổi theo bóng dáng ngày càng xa kia.
Văn Tiên Cung nằm ở rìa trong cùng của nội cung.
Ta xoay người nhìn xung quanh rồi bất giác bước về phía Vĩnh An Môn.
Vĩnh An Môn là con đường bắt buộc phải đi qua khi từ tam thành bên ngoài hoàng cung tiến vào nội cung.
Ở phủ Lâm Châu, các tiên sinh kể chuyện đã bao lần kể về một câu chuyện xưa…
Một thiếu niên tướng quân tay cầm trường thương, cưỡi ngựa xông thẳng vào nội cung, muốn cướp đi cô gái mà y yêu từ Hoa Thanh Cung.
Thế nhưng, y bị loạn tiễn bắn chết ngay dưới chân Vĩnh An Môn.
Máu của thiếu niên ấy nhuộm đỏ từng viên gạch xanh, thấm vào lòng đất.
Từ đó, hồn phách của y ngày ngày vất vưởng trước Vĩnh An Môn, chỉ vì muốn được nhìn thấy cô gái mà y yêu thêm một lần cuối cùng.
Ta đứng từ xa, nhìn về nơi mà lần đầu tiến cung đã đi qua, nơi đó từng nở rộ một vạt hoa hồng trắng.
Thời tiết ấm dần.
Những nụ hoa đã bắt đầu ngẩng đầu, chờ đến ngày được bung nở.
Giang Kiều Nhan à…
Ngươi chớ nên ngốc nghếch như vị tướng quân kia.
Nhất định phải đi trước, đi thật nhanh.
Chỉ có như vậy…
Mới không gặp lại hắn nữa.
4
Lúc ta chuyển đến Hoa Thanh Cung, Hoàng thượng đang cùng Hoàng hậu nương nương dùng bữa.
Vừa thấy ta bước vào, sắc mặt Hoàng thượng liền sa sầm.
Hắn đặt đũa xuống bàn, lạnh lùng nói còn phải xử lý chính sự rồi quay người rời đi, không ngoảnh lại lấy một lần.
Ta nghĩ mãi không hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!